Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

KAHLIL GIBRAN -Lời hay Ý đẹp tt

 

Sói ăn thịt chiên trong bóng đêm đen, nhưng những vết máu đỏ còn kia sẽ tố cáo sói dưới ánh mặt trời vàng.

Bước chân thời gian trải qua các thời đại dẫm nát công trình loài người, nhưng không xoá mất những giấc mơ, không làm suy yếu những khả năng sáng tạo. Mơ ước và sáng tạo của loài người vẫn còn vì chúng là thành phần của Tinh Thần Vĩnh Cửu, mặc dù khi ẩn khi hiện như mặt trời chạy trốn bóng đêm, như mặt trăng tạm lắnh ánh bình minh.

Khi tởm gớm những điều mình không hiểu, họ giống những người bị cảm sốt. Cao lương mỹ vị mấy họ thấy cũng nhạt phèo.

Sự ngược đãi không làm người công chính đau khổ; sự đàn áp cũng không tiêu diệt kẻ theo đường chân lý. Socrates mỉm cười khi đưa chén thuốc độc lên môi. Stephen hớn hở lúc bị ném đá. Điều nguy hại thực sự là lương tâm ta đau nhói khi bị chống đối, và hấp hối khi bị phản bội.

Có những người thô lỗ nhưng vẫn còn hơn một số kẻ bặt thiệp.


NGHỆ THUẬT CÁC DÂN TỘC.


Nghệ thuật dân Ai-Cập ở sự huyền bí

Nghệ thuật dân Chaldea ở sự tính toán

Nghệ thuật dân Hy Lạp ở sự cân đối

Nghệ thuật dân La Mã ở dư âm

Nghệ thuật dân Trung Hoa ở nghi thức

Nghệ thuật dân Ấn Độ ở sự cân nhắc giữa điều thiện và điều ác

Nghệ thuật dân Do Thái ở nghĩa mạt vận

Nghệ thuật dân Ả Rập ở sự hồi tưởng và phóng đại

Nghệ thuật dân Ba Tư ở sự khó tánh

Nghệ thuật dân Pháp ở sự tế nhị

Nghệ thuật dân Anh ở sự phân tách và tự cao

Nghệ thuật dân Tây Ban Nha ở sự cuồng tín

Nghệ thuật dân Ý ở vẻ đẹp

Nghệ thuật dân Đức ở tham vọng

Nghệ thuật dân Nga ở u buồn.



Năng khiếu không phải là chọn đúng nhưng là nhận thức được nơi sự vật mối thuần nhất tự nhiên giữa phẩm và lượng

Lịch sử mỗi người ghi trên trán họ, nhưng trong ngôn ngữ, chỉ có ai được mặc khải mới đọc ra.

Có những người không muốn công khai tạ ơn tôi để tỏ lòng biết ơn, nhưng công khai nhận mình hiểu biết tài năng tôi để chính mình được người ta ngưỡng mộ.

Tôi biết thân phụ hắn. Làm sao bạn lại mong tôi đừng quen hắn?

Hãy cho tôi coi mặt thân mẫu bạn, tôi sẽ nói bạn là hạng người nào.

Tự do của kẻ huênh hoang chỉ là một thứ nô lệ.

Người da đen bảo người da trắng:”Nếu mày ngăm ngăm tao sẽ nương tay”.

Nhiều người giá cả sự vật thì thông suốt, mà giá trị mỗi vật vẫn không hay.

Tôi phải nó sao về kẻ vay mượn tiền tôi, mua gươm giáo chống lại tôi.

Thực chất của âm nhạc là dư âm còn vang vọng bên tai, sau khi giọng ca đã chìm lặng và đàn địch đã im lìm.

Người chết run sợ trước gió mưa nhưng người sống xông pha ngoài mưa gió.

Những kẻ run sợ trứơc giông bão cuộc đời, coi như đang sống. Nhưng thực sự họ đã chết ngay từ lúc khai sinh. Họ nằm đó không ai chôn cất, mùi hôi thúi xông lên ngập trời.

Tình yêu như sự chết, biến đổi mọi vật.

Phương pháp hồi sinh một ngôn ngữ nằm trong trái tim, trên đôi môi và giữa các ngón tay thi nhân. Thi nhân là kẻ trung gian giữa sức sáng tạo và quần chúng. Người là sợi dây chuyền tin của thế giới tinh thần xuống cho thế giới khảo cứu. Thi nhân là mẹ đẻ của ngôn ngữ. Người đi đâu, ngôn ngữ theo đó. Khi thi nhân tắt thở, ngôn ngữ nằm khóc lẻ loi bên mộ người, đợi cho thi nhân khác đến đỡ dậy và dẫn đi.





Man rợ thay thứ tình yêu chỉ trồng một nhánh hoa rồi nhổ cả cánh đồng, khiến chúng ta hồi sinh một ngày rồi ngất lịm cả trăm năm!

Xấu xa thay thứ tình cảm đặt một viên đá ở bên này toà kiến trúc rồi phá đổ bức tường ở bên kia.

Chúng ta ngốn ngấu khúc bánh mì của từ thiện vì đói bụng. Bánh đó khiến chúng ta hồi sinh để rồi quay lại đâm họng chúng ta.

Gào thét than van chỉ hợp với những kẻ đứng trước ngai đời rồi ra đi không để lại cho đời một giọt mồ hôi trên trán, hoặc một giọt máu trong tim.

Thợ gốm lấy đất sét nhồi thành bình hũ, nhưng lấy sỏi cát nắn nót được chi?

Tinh thần Tây phương là bạn nếu ta chấp nhận nó, nhưng là thù nếu ta để nó chiếm hữu; là bạn nếu ta mở tâm hồn đón nhận nó, là thù nếu ta nhường lại tâm hồn ta cho nó, là bạn nếu ta biết lấy ở nó những gì thích hợp với ta, là thù nếu ta để nó sử dụng ta theo nhu cầu của nó.

Nhánh cây đòi giả dạng sống trong bóng râm, sẽ héo úa khi bị nhổ lên cấy lại ngoài trời nắng.

Ta còn miệt mài xem xét chiếc vỏ sò như nó từ lòng đại dương sinh động dạt lên bãi thời gian.

Giáo dục tâm hồn khai triển từng bước một: từ thực nghiệm khoa học đến lý thuyết trí tuệ, đến linh giác, và sau cùng đến Thượng Đế.

Thượng Đế đã đặt vào hồn mỗi người vị sứ đồ hướng dẫn đường đi. Sự sống nằm ngay trong ta mà nhiều kẻ ngu xuẩn cứ loay hoay tìm kiếm ở bên ngoài.

Không khi nào tôi nghi ngờ một sự thật đòi lời giải thích, trừ khi tôi thấy mình phải phân tích lời giải thích đó.

Kẻ chống đối được nói tới nhiều hơn kẻ tuân phục.

Hãy phân biệt hai tặng phẩm: tặng phẩm nhục mạ ta, và tặng phẩm kính yêu ta.

Tôi không ân thưởng
Kẻ tán tụng tôi
Hắn phàn nàn than thở,
Tôi âm thầm chịu đựng,
Để người ta cười hắn.

Nhà văn lấy tài liệu ở sách vở, giống như người mượn tiền để cho kẻ khác vay.

Tin tưởng và hành động khác nhau. Có người giọng nói như sóng biển, nhưng sống đời hạn hẹp giống ao tù. Có kẻ cất đầu cao hơn ngọn núi khi hồn họ còn dò dẫm dưới đáy sâu.

Thượng đế lấy thân xác ta làm đền thánh. Thân xác ấy phải cường tráng và trong sạch xứng đáng với thần tính ngự trị bên trong.

Kinh nghiệm là bài ca của lòng thành dâng lên ngai Chúa, ngay cả lúc quyện theo tiếng nỉ non của ngàn vạn linh hồn.

Thờ tự không đòi nơi vắng vẻ và tịch liêu.

Vinh dự của loài chim là thứ vinh dự loài người không được hưởng. Loài người bị trói buộc bởi luật lệ và truyền thống do chính mình tạo ra. Nhưng loài chim sống theo luật tự nhiên của Tạo hoá, đấng làm cho trái đất xoay quanh mặt trời.

Vì sinh ra trong hãi sợ rồi sống đời hèn nhát, con người núp dưới hố vực khi thấy giông bão ào ào kéo tới.

Có những bí ẩn trong tâm hồn không giả thuyết nào vén mở nổi, và không suy đoán nào tiết lộ được.

Lạ thay những kẻ tôn thờ mình! Họ đâu biết mình đang tôn thờ xác chết.

Sự tin tưởng và ngờ vực nơi người, liên quan mật thiết đến sự tin tưởng và ngờ vực nơi mình.

Chúng ta đòi tự do ngôn luận và tự do báo chí, mặc dù chúng ta chẳng có gì đáng nói, cũng chẳng có gì đáng tin.

Bạn ca tụng với tôi đường lối trung dung như một nghệ thuật sống, tôi xin trả lời:”Có ai muốn âm ấm, chẳng nóng cũng chẳng lạnh? Có ai muốn lấp lửng giữa sự sống và cái chết? Có ai muốn làm chất thạch cao sền sệt, chẳng đặc cũng chẳng lỏng?”

Sức mạnh và lòng bao dung là bạn nhau.

Không có tiện nghi nào trong cuộc sống văn minh hôm nay lại không gây nhiều bất tiện.

Khi tôi viết trước cửa nhà:
“Xin để truyền thống ở ngoài
Rồi hãy vào!”
Không một ai dám
Đến thăm hoặc gõ cửa nhà tôi.

Người sùng đạo thật không theo tôn giáo, và kẻ theo tôn giáo lại không sùng đạo.

Người đáng ca tụng nhất, chính là kẻ bị quần chúng đối xử bất công bằng cách không ca tụng.

Tôi học được tính liều do thói ươn hèn của dân tôi.

Ngay cả luật đời cũng phải tuân theo luật sống.

Viên đá kiên cố nhất cho một toà kiến trúc là viên đá đặt thấp nhất dưới chân nền.

Xây dưỡng trí viện cho người tỉnh thay vì cho kẻ điên không tiết kiệm hơn sao?

Việc làm của triết học là tìm ra con đường ngắn nhất giữa hai điểm.

Con người chỉ biết khám phá. Hắn không khi nào phát minh được và sẽ chẳng bao giờ phát minh.

Nghèo đói núp sau tư tưởng trước khi ra đầu hàng túi tham.

Tình yêu vơi đầy là hình ảnh thuỷ triều lên xuống.

Đấng quân vương trên các bậc quân vương là kẻ đạt được lòng tin yêu của đám nghèo hèn.

Ánh sáng những vì sao đã tắt hàng kỷ nguyên vẫn còn soi chiếu chúng ta. Những vĩ nhân đã khuất hàng thế kỷ vẫn còn le lói hào quang trước mắt chúng ta





Có những kẻ băn khoăn không dám đụng tới sản vật bạn, nhưng ngang nhiên xen vào tư tưởng bạn.

Nỗi buồn tiếc của chúng ta đối với người quá cố có thể là một thứ đố kỵ.

Khi phát minh ra máy móc, con người điều khiển máy móc; sau đó máy móc khởi sự chi phối con người, rồi con người trở thành nô lệ cho chính nô lệ của mình.

Ước vọng và thèm khát là hai mối bận tâm của cuộc sống. Dù muốn dù không, chúng ta cũng phải thực hiện cho kỳ được hai mối bận tâm đó.

Ai có thể sống biệt lập với nỗi ưu tư và cô đơn của mình mà không đau khổ trong tâm hồn?

Văn minh khởi sự lúc con người mới biết đào xới và gieo hạt.

Tôn giáo khởi sự lúc con người nhìn thấy mặt trời chiếu xuống hạt giống họ vừa gieo.

Nghệ thuật khởi sự lúc con người hát bài tạ ơn tôn vinh mặt trời.

Triết lý khởi sự lúc con người ăn thổ sản và mắc ách.

Giá trị con người căn cứ vào ít điều họ sáng tạo, không căn cứ vào nhiều sản vật họ tích luỹ.

Không có sự trù phú chân thực ngoài nhu cầu của con người.

Người lạc quan ngắm bông hồng mà quên mất gai nhọn, kẻ bi quan chỉ thấy gai nhọn mà quên mất bông hồng.

( nguồn :thuvien-ebook )



http://chutluulai.net/forums/showthread.php?s=a10dfdbe460e6490a3bc124829e4b82f&t=4806





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét