Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

KAHLIL GIBRAN -Lời hay Ý đẹp













KAHLIL GIBRAN sinh tại Bsharre', xứ Li Băng năm 1883. Sáng tác của ông là một kết hợp tuyệt vời giữa nhạc và thơ, ca tụng những vẻ đẹp hữu hình cũng như vô hình. Mỗi câu nói là một lời thiêng. Mỗi đoạn văn là một thánh thư. Mỗi câu chuyện là một dụ ngôn trình bày những chân lý cao siêu.

Không những là một nhà thơ, Kahlil Gibran còn là một triết gia, một vị tiên tri, một nghệ sĩ. Thế giới Tây Phương xưng tụng ông la "Dante của thế kỷ XX". Thế giới Đông Phương tôn vinh ông là “Bậc thầy khả ái”.

Ông là một trong những tác giả hiện nay (chú ý: sách này được xuất bản ở thập niên 80) được đọc và sùng bái nhất bởi cả hai nền văn hoá Đông cũng như Tây.

Ông mất năm 1931 tại Nữu ước. Những tác phẩm chính của ông là: Nhà Tiên Tri (The Prophet), Tiếng Thầy (The Voice of the master), Đôi cánh gãy (The Broken wings), Tự truyện (a Selfportrat), Lời Thiêng (The spiritual sayings)…..

Đã có ít nhất 5 tác phẩm của KG được chuyển ngữ tại miền Nam trước 1975 Xin giới thiệu cùng các bạn.



LỜI THIÊNG
Sẽ tới một kỷ nguyên khi con người không nhận họ với chúng ta, cũng như chúng ta không nhận họ với loài khỉ.

Nếu thưởng phạt là mục đích của tôn giáo, nếu ái quốc phụng sự cho tư lợi, và nếu giáo dục là phương tiện để tiến thân, thì tôi xin được làm một kẻ vô tín ngưỡng, một người vô tổ quốc, một đứa thất học ngu si.

Có những tâm hồn giống như bọt biển. Bạn chẳng vắt lấy được gì nơi chúng ngoài những thứ chúng đã hút được nơi bạn.

Nếu có hai người giống nhau, trái đất này không đủ chỗ dung nạp họ.

Kẻ giáng hoạ cho dân tộc là kẻ không bao giờ gieo một hạt giống, đặt một viên gạch, dệt một tấm áo, nhưng là kẻ chọn khoa chính trị làm nghề mình.

Người ta thường nói im lặng là ưng thuận, nhưng tôi cho bạn hay: im lặng là khước từ, là nổi loạn, là khinh khi.

Khi trang điểm, ta vô tình thú nhận vẻ xấu xí của mình.

Đây lịch sử con người: sinh phối tử, sinh phối tử, rồi sinh phối tử. Nhưng một người điên xuất hiện. Hắn có những tư tưởng kỳ quái. Hắn mơ về một thế giới khác có những con người văn minh hơn nhìn thấy qua giấc mơ của họ, những chuyện còn hơn là sinh ,phối, tử.

Hãy nghe người đàn bà khi nàng nhìn bạn! Đừng nghe người đàn bà khi nàng nói với bạn!

Có những kẻ tìm khoái lạc trong đau khổ; và có những người chỉ thanh tẩy mình được bằng đồ nhơ.


Đời hôn ta lên đôi má
Từ sáng tới chiều,
Đời cười ta xuẩn động
Từ chiều tới sáng.


Nếu bạn muốn ngắm thung lũng, hãy trèo lên đỉnh núi; nếu bạn muốn ngắm đỉnh núi, hãy vươn lên mây trời, nhưng nếu bạn muốn tìm hiểu mây trời, hãy nhắm mắt lại và suy tư.

Hãy cứu tôi khỏi miệng lưỡi nọc độc hay nói thật. Hãy cứu tôi khỏi người đức hạnh thiếu thiện ý; và hãy cứu tôi khỏi người tìm tự trọng bằng cách bôi xấu kẻ khác.

Lo sợ hình phạt địa ngục là chính địa ngục đấy, khao khát phần thưởng Thiên Đường là chính thiên đường vậy.

Chân lý là con đẻ của cảm hứng; phân tách, bàn luận đưa con người đi xa chân lý.

Chúng ta có thể thay đổi theo thời tiết nhưng thời tiết không thay đổi được chúng ta.
Ta không được quên rằng còn có những con người ở hang. Hang đây là chính lòng ta vậy.

Đứa trẻ vô thừa nhận là một hài nhi được thụ thai bằng tình yêu và niềm tin tưởng nhưng bị sinh ra trong âu lo và thù hận. Người mẹ bọc con bằng trái tim đang hấp hối, đặt con nơi cổng cô nhi viện, rồi bỏ đi, mặt cúi gầm, u hoài nằng chĩu đôi vai. Và để hoàn thành vở bi kịch, tôi và bạn đã phỉ báng bà: “Nhục nhã thay! Nhục nhã thay”.

Có những kẻ ngờ là tôi nháy họ khi tôi nhắm mắt lại để khỏi phải nhìn thấy họ.

Sống bằng tâm hồn là nô lệ, nếu tâm hồn chưa trở nên thành phần của thể xác.

Xin cho tôi xa kẻ nói câu:”Ta là ngọn đuốc soi đường cho dân chúng”, hãy để tôi tới gần người biết tìm đường đi dưới ánh sáng của dân chúng.

Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.





Tôi tìm đâu ra một người sống bằng lý trí, không bị tập quán và bản năng chi phối?

Nếu bạn nghèo, xin đừng làm quen với những kẻ chỉ biết đo giá trị con người bằng tiền bạc!

Hai báu vật chính của đời là sắc đẹp và chân lý. Tôi đã tìm thấy sắc đẹp trong một trái tim đang yêu, và tôi đã tìm thấy chân lý trong một bàn tay lao động.

Tôi muốn làm kẻ mơ mộng giữa lũ nghèo hèn nhất ôm nhiều mộng mơ, hơn làm vua trong đám người không thiết mộng, cũng chẳng cầu mơ.

Người ta nói đến nạn dịch bằng một giọng run sợ, nhưng người ta nhắc đến những tên phá hoại như A-lịch-sơn, Nã-phá luân bằng niềm kính phục.

Thấy họ ăn uống, tôi biết họ là hạng người nào.

Tôi phải nói sao về kẻ tát tôi khi tôi hôn mặt nó, và kẻ hôn chân tôi lúc tôi tát nó?

Nặng nhọc thay cuộc sống của kẻ đòi hỏi tình yêu, nhưng chỉ nhận được dục vọng.

Lý chứng của tôi thuyết phục kẻ ngu dốt, lý chứng của người khôn thông thuyết phục tôi. Nhưng với đứa lý luận ngang bướng, tôi không thuyết phục nổi nó, nó cũng không thuyết phục nổi tôi.

Tình cảm là trái tim đương độ thanh xuân, tư tưởng là trái tim đúng kỳ sung mãn, hùng biện là trái tim đến thời già cỗi.

Điều một người tiết lộ khác với điều họ che đậy, như mưa rơi trên đồng nội khác với mây vờn trên đỉnh núi.

Đau khổ đi theo tình yêu, phát minh và trách nhiệm là thứ đau khổ đem lại thích thú.

Làm sao nghe nổi tiếng véo von nơi đồng nội, khi hai ta còn vang dội tiếng náo động chốn phồn hoa?

Kẻ dùng lời tán tụng hoa mỹ che đậy ẩn ý, có khác chi người đàn bà lấy phấn son che lấp tuổi già?

Tôi lang thang trên miền đất hoang vu thì bị bắt làm nô lệ. Sau đó tôi được thả để trở thành một thường dân, một thương gia, một học giả, một mục sư, một vương quân, một bạo chúa. Bị truất phế, tôi trở thành một kẻ gây rối, một đứa du đãng, một thằng bịp bợm, một tay giang hồ, rồi một tên nô lệ lạc lõng giữa cõi hoang vu của hồn tôi.

Bướm vẫn nhởn nhơ trên đồng nội, sương còn long lanh trên ngọn cỏ, khi Kim Tự Tháp Ai Cập đã san bằng và toà nhà chọc trời Nữu ước không còn nữa.

Cây viết là vương trượng, nhưng hiếm thay số Hoàng đế trong đám văn nhân.

Linh hồn là ngọn lửa thiêu đốt thân xác thành tro than.

Tình cảm héo úa là lúc siêu thăng miền trí tuệ.

Tôi sẽ quẳng đồ châu báu cho bầy heo tranh ăn để chúng nuốt không trôi mà chết vì bội thực.

Nếu hiện hữu không hơn phi hữu thì đã chẳng có hữu thể.

Miệng ngậm đồ nhơ mà ca hát sao được?

Con người của bạn mang hai bản ngã: một bản ngã tưởng mình hiểu mình và một bản ngã tưởng người khác hiểu mình.

Khoa học và tôn giáo hoàn toàn hoà hợp. Nhưng khoa học và đức tin hoàn toàn xung khắc.

Muốn hiểu tâm hồn một người, đừng nhìn vào những điều hắn đạt được, hãy xét đến những điều hắn muốn làm.

Buôn bán là cướp giật nếu không phải là một cuộc trả giá.

Chúng ta đều là chiến sỹ trên bãi chiến cuộc đời. Nhưng có kẻ chỉ huy, người tuân lệnh.

Khi tôi suy niệm về Đức Ky Tô, hai hình ảnh luôn luôn xuất hiện: hoặc là một hài nhi từ trong máng cỏ ngước nhìn khuôn mặt thánh mẫu Maria lần đầu tiên; hoặc là một thanh niên từ trên cây thập giá cúi nhìn khuôn mặt thánh mẫu Maria lần cuối cùng.

Tôi sẽ trở thành một nhà hiền triết khi biết được lý do sự ngu xuẩn của tôi.

Cuộc sống nặng nhọc thay cho kẻ muốn chết nhưng phải sống mãi cho những mình yêu!

Ai nhìn những hình ảnh nhỏ và gần, khó thấy những hình ảnh lớn và xa.

Tôi ngượng ngùng trước những lời tán tụng, nhưng người tán tụng cứ bô bô khiến tôi trơ trẽn trước toàn thể thế giới.

Ai trong chúng ta lắng nghe nhạc ru của dòng suối đang khi giông bão gào thét?

Có người nghe bằng tai, có người nghe bằng bao tử, có người nghe bằng túi đựng, và có những người chằng nghe gì cả.

Bức tường ngăn cách người khôn với kẻ ngu, còn mong manh hơn tơ nhện.

Bản chất của mọi vật hữu hình cũng như vô hình là linh thiêng. Đi vào thành phố vô hình, thể xác tôi bị vây lút bởi tâm linh tôi. Ai đòi phân cách thể xác với tinh thần hoặc tinh thần với thể xác, kẻ ấy đưa lòng mình xa rời chân lý. Hoa và Hương cùng là một. Người đui mù là kẻ chối bỏ màu sắc và hình ảnh của hoa khi quả quyết hoa chỉ là hương lan toả trong cõi thinh không. Họ cũng giống như ngững kẻ thiếu khứu giác chỉ thấy muôn hoa là hình thể, là màu sắc vắng hương thơm.

Mọi vật trong vũ trụ hiện hữu nơi bạn. Mọi vật nơi bạn hiện hữu trong vũ trụ. Bạn không ngừng tiếp xúc với những vật gần nhất. Hơn nữa, khoảng cách không đủ rộng để phân rẽ bạn khỏi những vật xa xôi. Từ vật thấp nhất đến vật cao nhất, từ vật nhỏ nhất đến vật lớn nhất, hết thảy đều bằng nhau trong con người bạn. Một nguyên tử bao hàm tất cả yết tố của trái đất. Một giọt nước chưa đứa đựng tất cả bí mật của đại dương. Mỗi vận chuyển của tâm linh cuốn theo tất cả vận chuyển của mọi luật sống.

Người cao thượng nhất là kẻ đỏ mặt khi được ta ca tụng và lặng thinh khi bị ta bôi xấu.

Nghèo đói nhất là một chứng bệnh qua mau. Giàu sang là một cơn đau kéo dài.

Kẻ nào thương hại người đàn bà là hạ nhục nàng. Kẻ nào gán cho người đàn bà những điều xấu xa của xã hội là áp chế nàng. Kẻ nào nghĩ người đàn bà tốt là vì mình, người đàn bà xấu là vì mình là mạo nhận trơ trẽn. Kẻ nào đón nhận người đàn bà như Thượng Đế đã tác thành là đối xử công bằng với nàng.

Thơ là một làn chớp loé. Nó chỉ còn là một bố cục suông khi có sự sắp xếp giữa các tiếng.

Tình yêu say đắm là một nỗi thèm khát không bao giờ nguôi.

Nếu bạn muốn hiểu người đàn bà hãy ngắm miệng nàng khi nàng cười; nhưng nếu bạn muốn hiểu người đàn ông, hãy quan sát cặp mắt trắng bợt của hắn lúc hắn nổi giận.

Có người cho tôi một con chiên, tôi trả lại hắn một con lạc đà mẹ. Hắn cho tôi thêm hai con chiên, tôi trả lại hắn hai con lạc đà mẹ. Sau đó hắn đến thăm đàn chiên tôi và đếm được chín con lạc đà. Bây giờ hắn trả lại tôi chín con chiên.

Kẻ hữu dụng nhất trong đám quần chúng, ấy chính là kẻ sống xa quần chúng.

Nền thịnh vượng đạt được do hai công việc: khai thác đất đai và phân phối địa sản.

Người tân canh nào cũng là một nhà cải cách. Nếu họ đúng, họ hướng đạo quần chúng đi đúng đường. Nếu họ sai, thuyết cuồng tín họ khơi dậy nơi quần chúng, càng khuyến khích quần chúng theo đúng đường mình đi.

Câu nói phải ăn sâu vào tập quán mới khỏi thành vô nghĩa.

Ai diện bộ đồ đẹp nhất ngày đưa đám tang hàng xóm, sẽ ăn mặc rách rưới buổi hôn lễ con mình.

Nhân loại là thần tính bị phân chia ở bên ngoài, nhưng thống nhất ở bên trong.





Đức tin là tri thức của tâm hồn ngoài vòng kiểm soát của lý chứng.

Đoạn văn đòi giải thích là một dấu hiệu yếu kém.

Lỗi lầm nặng nhất của ta là bận tâm đến những lỗi lầm của kẻ khác.

Người tự do là kẻ nhẫn nhục mang nặng gánh nô lệ.

Tại sao có những người múc nước biển của bạn rồi đi huênh hoang về dòng suối nhỏ của mình?

Lịch sử không lặp lại trừ phi trong tâm hồn những người không thuộc lịch sử.

Ta thương cho kẻ uốn lưỡi ca tụng trong khi giang tay van xin.

Hết thảy đều thực tế trước quyền lợi của mình, nhưng lý tưởng trước quyền lợi của kẻ khác.

Cưỡng bức là một tấm gương, kẻ nào soi lâu sẽ nhìn thấy nội tâm mình đang hăm hở tự sát.

Nghệ thuật vươn lên khi linh giác huyền bí của người nghệ sĩ và sự biểu lộ của thiên nhiên cùng hoà hợp đi tìm những hình thể mới.

Họ bảo tôi:”Nếu gặp một người nô lệ đang ngủ, bạn đừng đánh thức nó dậy, nó đang mơ tự do đấy”. Tôi trả lời họ:” Nếu gặp một người nô lệ đang ngủ, bạn hãy đánh thức nó dậy và kể cho nó nghe về tự do đi”.

Điều khó khăn ta gặp khi đạt mục tiêu là chính con đường ngắn nhất dẫn tới mục tiêu vậy.

Sợ ma quỷ là một cách nghi ngờ Thượng Đế.

Chống báng là hình thức thấp nhất của trí tuệ.

Dịu hiền và từ tâm không phải là dấu hiệu yếu đuối hay thất vọng, nhưng là biểu tỏ sức mạnh và cương quyết.

Nghèo đói có thể che đậy kiêu hãnh; đau khổ do tai hoạ gây ra có thể núp sau mặt nạ trá hình.

Giáo dục không gieo hạt, nhưng vun bón cho hạt nảy mầm.

Bạn ăn uống thì hấp tấp mà đi đứng thì khoan thai. Vậy sao bạn không ăn bằng chân, để tay mà đi?

Nhiệt tâm là miệng núi lửa đốt cháy mọi nhánh cỏ do dự.

Máy xay gió có ngày ngừng chạy nhưng dòng sông vẫn cuộn cuộn đổ ra đại dương.

Cảm hứng là khi nhìn thấy một thành phần của cái toàn thể bằng thành phần của cái toàn thể sẵn có nơi mình.

Tôi trồng cây đau khổ trên cánh đồng nhẫn nhục để kết trái hạnh phúc.

Người mọi rợ đói khát hái trái từ trên cây mà ăn. Người nông dân đói khát ở xã hội văn minh mua trái cây từ kẻ bán, kẻ bán mua lại từ người mua, mua từ kẻ hái từ trên cây.

Hãy kiểm soát sổ sách ngày hôm qua của bạn, bạn sẽ cảm thấy mình còn mắc nợ nhân loại và cuộc đời.

Thuỷ triều xuống
Tôi viết một câu thơ trên cát
bằng tất cả tâm hồn
thuỷ triều lên
tôi trở lại ngâm nga
nhưng chỉ thấy
sự ngu xuẩn của mình
in hình trên bãi vắng

Chân lý cần chứng minh mới chỉ đúng có một nửa.

Một vị hiền sĩ gặp một nhà quyền quí ngây ngô. Họ bàn cãi với nhau về giáo dục và sản vật. Lúc giã từ, vị hiền sĩ chỉ thấy trong tay mình một nắm bùn nhơ, và nhà quyền quí còn lại trong lòng mình một chút sương mù.

Tiến bộ không phải là cải thiện điều đã làm, nhưng là đạt tới điều phải làm.

Phần đông chúng ta lấp lửng giữa hai thái độ: câm nín mà nổi loạn, ba hoa và luỵ phục.

Kẻ giàu đòi nhận họ với người sang; người sang muốn thông gia với đám giàu. Mỗi bên đều khinh nhau.

Thơ là bí mật của tâm hồn; tại sao ta phải bập bẹ thành lời.

Bản nhạc của đại dương ngừng trên bãi vắng hay trong tâm hồn đang lắng nghe??

Nghệ thuật là một bước từ chỗ biết đến chỗ không biết.

Người cận thị chỉ nhìn thấy con đường mình đi và bức tường mình tựa.

Trong nhân loại có những kẻ sát nhân chưa làm đổ một giọt máu, có những tên trộm cướp chưa đụng tới sản vật của ai, có những người gian dối xưa nay vẫn nói thật.

Khi lâm nạn, bạn tìm thương cảm nơi láng giềng, bạn gởi họ một phần của lòng bạn. Là người tử tế, họ sẽ cám ơn bạn; là người trái tim khô lạnh, họ sẽ khinh bạn.

Ca sĩ không làm bạn hứng khởi nếu chính họ không hứng khởi khi ca.

Đoá hoa nở trên mây xanh sẽ không bao giờ héo úa. Ca khúc tuôn ra từ đôi môi các nàng trinh nữ lúc rạng đông sẽ không bao giờ lịm tắt.

Hồi xưa, những chính phủ dân cử là hậu quả của các cuộc cách mạng; ngày nay những chính phủ ấy là hậu quả của kinh tế.

Ái tình là hạnh phúc đang run rẩy.

Niềm đau của tình ái ca vang, nỗi buồn của tri thức lên tiếng, u hoài của khát vọng thì thầm, thống khổ của nghèo đói nức nở. Nhưng còn một nỗi sầu muộn sâu thắm hơn tình ái, cao vời hơn tri thức, bồng bột hơn khát vọng, đắng cay hơn hơn nghèo đói. Nó câm nín không thở than, đôi mắt long lanh như những vì sao.

Kẻ triết lý, giống như tấm gương phản chiếu những vật họ không thấy, giống như hang sâu trả lại âm vang giọng nói họ không nghe.

Thi sĩ là kẻ gây cho ta cảm giác khi đã đọc xong một bài thơ, là những vần thơ hay nhất của người vẫn chưa được sáng tác.

Ai trong nhân loại có thể lang thang giữa lòng đại dương như đi nhàn tản ngoài công viên??

Từ cõi u tối của đời tôi loé hiện một tia sáng soi đường tôi đi.

Kẻ tự tiết lộ với mình điều lương tâm đã cấm đoán là mắc tội. Kẻ tự khước từ mình điều lương tâm đã tiết lộ cũng là mắc tội.

Thơ là sự hiểu biết cái toàn thể; làm sao thông đạt cho kẻ chỉ hiểu có thành phần?

Thơ là ngọn lửa bùng cháy trong tim, hùng biện là những đợt tuyết rơi trên miền hoang lạnh. Lửa và tuyết có bao giờ hoà hợp?

Linh hồn ràng buộc với thể xác, cũng như thể xác ràng buộc với ngoại cảnh.

Nếu có đứa ngu xuẩn bảo bạn linh hồn tan biến theo thể xác, hãy trả lời hắn: cánh hoa tàn lụi nhưng hạt mầm sẽ vươn lên. Đó là luật của Tạo Hoá.

Lạ thay, đức hạnh nơi tôi chỉ tác hại cho tôi; trái lại, cái xấu trong tôi chưa bao giờ gây bất lợi cho tôi. Thế mà tôi cứ cuồng tín theo đức hạnh.

Người cao thượng là kẻ đã trải qua tất cả những thứ trên đời bằng một tâm hồn nổi loạn.

Tâm hồn lên cao đến tuyệt đỉnh khi tuân phục điều trí óc chống đối. Trí óc xuống tới mực thấp nhất khi chống đối điều tâm hồn tuân phục.

Kẻ thiếu thiện ý không bao giờ đạt mục tiêu.

Miệng lưỡi tôi luôn luôn nhầm lẫn vì tư tưởng tôi phát xuất từ thế giới trừu tượng, và lời nói tôi phát xuất từ thế giới tương quan.

Bí thuật ca hát nằm trong giọng ca sĩ và sự rung động của trái tim người thưởng ngoạn.

Hết thảy chúng ta đều ngưỡng mộ sức mạnh. Nhưng đa số cảm phục sức mạnh khi nó lỏng lẻo, mơ hồ. Chỉ còn thiểu số tôn trọng sức mạnh khi nó mặc hình thể rõ ràng và phụng sự những mục tiêu ý nghĩa.

Đừng mãn nguyện với sự ít ỏi. Ai đem đến mạch suối đời một hũ không, sẽ xách về hai hũ đầy.

Có hai dạng thi nhân: hạng trí thức với cá tính thụ đắc và hạng được linh ứng trước khi cá tính thụ đắc thành hình. Nhưng sự khác biệt giữa trí tuệ và thi hứng giống như sự khác biệt giữa những móng nhọn cào xé da thịt, và đôi môi hôn chữa lành vết thương thể xác.

Nếu không vì mắt thấy và tai nghe, ánh sáng và âm thanh chỉ còn là loạn sắc ngoài không gian. Nếu không vì người bạn yêu, bạn chỉ còn là một hạt bụi bị cuốn hút tả tơi theo chiều gió.

Hãy gần quần chúng hơn để được gần Thượng Đế hơn.

Đứa tham ăn khuyên thằng bụng lép nhịn đói giọng say sưa.

Nhà độc tài đòi nho chua phải ép ra rượu ngọt.

Thượng Đế mở nhiều cửa vào toà nhà Chân lý để đón nhận những kẻ mang niềm tin đến gõ.

Ai nhìn ta qua đôi mắt Thượng Đế sẽ thấy chân tướng ta hiện nguyên hình.

Thượng Đế đã lắp cánh cho hồn bạn bay bổng vùng trời tự do và tin yêu. Đáng thương thay khi bạn dùng chính tay mình vặt cánh đi để hồn phải bò lê dưới đất như loài giun dế.

Thượng Đế đã đốt trong tim bạn ngọn đuốc soi nguồn Chân Thiện Mỹ. Dập tắt ngọn đuốc đó dưới tro tàn là mắc tội.

Hắn là thằng phản bội dùng Phúc âm doạ tống tiền….là kẻ giả đạo đức lấy thánh giá làm gươm đao…..là loài sói dữ đội lốt chiên lành…là đứa tham ăn tôn thờ bàn tiệc hơn bàn thánh…là tên đói khát bạc vàng chạy theo đồng tiền lăn lóc khắp miền xa..là thằng bịp bợm những mẹ goá con côi. Hắn là một con quái vật, mỏ diều hâu, vuốt hùm, răng sói, nanh rắn độc.

Trên con đường truy tầm chân lý, tôi sẽ đi tới bất cứ chỗ nào định mệnh và sứ mệnh dẫn tôi đi.

Chân lý là ý chí và là mục tiêu của Thượng đế nơi con người.

Tôi đã chẳng trải qua những đói khát, những nhục nhã khổ đau vì chân lý Thượng đế đã khơi dậy trong tim tôi?

Người thiếu phụ xứ LyBăng là một dòng suối vọt lên từ lòng đất chảy qua miền thung lũng quanh co. Không tìm được lối thoát ra đại dương, dòng suối bạc trở thành mặt hồ lấp lánh ngày đêm soi bóng trăng sao.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét