Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2013

Thơ. Thuyền Bát Nhã


Bến cô tịch bễ trần khi lặng sóng
Ta buông chèo đứng dưả thinh không
Ta biết rằng sẻ có bão dông
Chờ nỗi gió căn buồm ta đạp sóng.

Ta vẫn biết chĩ mình ta chèo chống
Giưã bễ trần sóng tục quá mênh mông
Ta mang thuyền đi kíu vạn sinh nhân
Đang trôi nổi tối tăm không bờ bến.

Thuyền Bát Nhã ngàn đời nay sống lại
Đón muôn dân dưả chốn tục trần
Hởi nhửng người ai sống có lương tâm
Phao ta ném thấy chưa cầm lấy nhé.

Ta đi đóng bằng con thuyền chân lý
Mang những dòng thơ trong sáng nghiã tình
Bằng nhửng lời lý dãi thông minh
Mượn đối nhân dưả trần ta kíu thế

Thuyền tui nhõ nhưng dẫu cho bảo tố
Vạn dân lành vẩn đến bến cùng ta
Vững tay chèo đâu có sợ phong ba
Lách dông tố ta cho thuyển lướt tới

Mấy ngàn năm trở lại một thánh hiền
Dùng Triết lý đi vào tăm tối
Làm đuốc sáng soi đườog chĩ lối
Kíu dân tình đến bến bình yên.

Thuyền đã ra khơi
Bút đã xuống lời
Sóng đả nổi
Bảo dông rồi sẻ tới.

Có ai biết trong nhửng dòng thơ lạ
Có nhửng lời kêu gọi thiết tha
Ai biết rằng trong bút pháp thi ca
Ta xuống thế để kíu nhân độ thế.

Thuyền Bát Nhả đi theo hoài bão
Vớt lên thuyền phải kẻ trước người saư
Phải tự mình nhận biết rồi theo nhau
Không phải chốn đua dành đâu nhé
Người tâm sáng khi chói ngời triết lý.
Xa ngàn trùng mà thuyền đả đến nơi
Kẻ điên cuồng theo lối sống tà ma
Thuyền ta tới mà không hề hay biết

Hãy tham lam để rồi mà rên xiết
Hảy điên cuồng mà kiếm phù hoa
Lưới trời xanh lồng lộng mà không xa
Đã sa lưới thôi rồi không vớt nỗi
Lẻ công bằng thiên định đả từ lâu.

(Se chinh lai chinh ta sau)


1 nhận xét: