Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

Đời đời nhớ ơn Trung Quốc

Mười Sáu

Này bạn hỡi hãy thắp sáng lên ngọn lửa yêu thương

Archive for Tháng Hai 2009



Có đến 40 nghĩa trang ghi ơn người Trung Quốc hoành tráng như thế này trên đất nước Việt Nam



Phần 1 Những hình ảnh mà các bạn sẽ xem ở phần 2 bài này được chụp bởi một lãng tử người Trung Quốc đã một mình một xe đạp vượt hơn ngàn cây số vào lảnh thổ Việt Nam ngao du sơn thủy rồi dọc đường ghé nghĩa trang liệt sỹ người Trung Quốc khói hương cho những vong linh còn nằm lại trên đất khách quê người.
Người Trung Quốc này cũng như phần đông những người Trung Quốc khác mà tôi từng gặp, họ ưỡn ngực tự hào rằng Trung Quốc có một nền văn hóa lâu đời, phong phú và vĩ đại trong khi sự thật thì đạo đức xã hội Trung Quốc hiện nay đang suy đồi và băng hoại, họ tự hào rằng đang sống trên một đất nước Trung Quốc giàu mạnh ngang hành với các cường quốc năm châu, nhưng sự thật thì chỉ có một Trung Quốc mà chênh lệch giàu nghèo, bất công xã hội, sinh thái nguy kịch và phồn vinh giả tạo vào hàng bậc nhất trên thế giới. Và cũng giống như rất nhiều người Việt Nam, họ không hiểu được rằng chính từ sự cai trị độc tài của chủ nghĩa cộng sản suốt mấy chục năm qua đã giáng xuống Trung Quốc và Việt Nam những đòn chí tử xóa xổ mấy ngàn năm văn hiến , nướng hàng trăm triệu người vào các cuộc chiến dưới lá cờ máu búa liềm, và làm mờ mịt hết thảy tất cả các nẻo đường tiến đến tương lai của cả 2 dân tộc.
Vị khách Trung Quốc này tiếp tục suy tư :
“Những vòng hoa nơi này là của người Việt Nam mang đến, người dân nơi đây rất kính trọng các liệt sỹ của chúng ta. Trong gian đoạn giúp Việt chống Mỹ, nhân dân Trung Quốc đã vì Việt Nam mà đóng góp không biết bao nhiêu tài lực, nhân lực, vật lực, pháo binh, công binh, nhân viên đường sắt, nhân viên thư tín, hải quân, không quân, hậu cần vận tải … 16 chi đội (trong quân sự Trung Quốc tương đương với trung đoàn, hoặc sư đoàn), hơn 30 vạn người ở Việt Nam trong hơn 3 năm 9 tháng đấu tranh. Tác chiến đối không 2153 lần, bắn rơi 1707 máy bay Mỹ, bắt sống 42 phi công Mỹ, viện trợ Việt Nam xây dựng Hải Phòng, Hòn Gai, các thành phố duyên hải và xây dựng hệ thống phòng ngự ở tam giác châu thổ sông Hồng, tu sửa và xây dựng các tuyến đường huyết mạch, sân bay, tuyến đường sắt đông tây, mở đường trên biển và chi viện cho đường mòn Hồ Chí Minh. Từ năm 1950 đến năm 1978, Trung Quốc đã viện trợ cho Việt Nam hơn 200 tỷ mỹ kim, và trong đó đến 93% là viện trợ không hoàn lại, đó là chưa kể xương máu mà 1446 chiến sỹ đã hy sinh, 4200 người trọng thương… những hy sinh đó tuyệt đối không thể tính bằng tiền”.


Đài tưởng niệm ghi “Nhân dân Việt Nam ghi công” ??? Thật nhục nhả cho CSVN khi ghi công những kẻ đốt phá, hiếp dâm, giết dân, cướp của ngay trên chính quê hương mình.
Trên đây chỉ là cách nhìn của một người Trung Quốc về quan hệ Việt-Trung, họ cho rằng nhân dân Việt Nam phải khắc ghi công ơn các chiến sỹ Trung Quốc vào sử sách, nhưng than ôi, công là công gì đây? ơn là ơn gì đây? khi chính cái chủ nghĩa cộng sản của ông Hồ Chí Minh mang về đã làm cho đất nước của chúng tôi ngày hôm nay thê thảm nông nỗi này ??? có phải công đã đày đọa 1 dân tộc tụt hậu thấp kém về mọi mặt của đời sống xã hội? có phải ơn là đẩy hàng triệu người lao lực kiếm ngày 2 bữa ăn không nổi?
Ai cũng biết sự trường tồn của một dân tộc, sự lớn mạnh của một quốc gia phải bắt đầu từ ba yếu tố căn bản : văn hóa, giống nòi, và đất đai.
Trong đó yếu tố văn hóa là yếu tố quan trọng nhất, một dân tộc mà đánh mất các giá trị văn hóa truyền thống , đánh mất cái bản sắc của mình thì dù đất đai có còn, con người còn tồn tại thì dân tộc đó vẫn bị xem như là đã diệt vong , hãy thử nghĩ mà xem, ấn tượng đầu tiên khi chúng ta nghe đến danh từ : “người Mỹ, người Nhật, người Trung Quốc, Người Việt Nam là gì ? có phải là văn hóa đặc trưng của mỗi quốc gia? điều gì đã làm nên nước Mỹ nếu không phải là từ những con người Mỹ thực dụng , độc lập và tự tin? Điều gì đã làm nên nước Nhật nếu không phải từ những con người Nhật kỹ luật, lễ nghĩa và cần mẫn?
Vậy thì hãy nhìn lại người Trung Quốc và người Việt Nam, cả hai dân tộc này đều có truyền thống văn hóa thật lâu đời và đặc sắc, nhưng cả 2 đều đang đứng trước nguy cơ diệt vong chỉ vì tai ương vướng vào họa cộng sản.
Trung Quốc với nền văn hóa lâu đời trên 5000 năm, từ Bàn Cổ tạo ra đất trời đến Nữ Oa tạo ra con người, rồi trải qua bao nhiêu là triều đại, thấm nhuần tư tưởng của Đạo Khổng, Đạo Phật và Đạo Lão.
Đạo đức kinh dạy rằng : “Người thuận theo đất , đất thuận theo trời, trời thuận theo đạo, và đạo thuận theo tự nhiên”
Đảng Cộng sản vô thần thì coi thường trời đất và tự nhiên, Mao Trạch Đông thì nói rằng : “Đấu với trời là vui vô cùng , đấu với đất là vui vô cùng , đấu với người là vui vô cùng “và chính từ đó mà người dân Trung Hoa đã trả một cái giá vô cùng thảm thương.
Tam tự kinh thì dạy rằng : “Nhân chi sơ tính bổn thiện”
Còn đảng Cộng Sản thì coi con người như súc vật như máy móc. Người ta bảo hổ dữ ko ăn thịt con, nhưng dưới xã hội cộng sản thì cha mẹ con cái giết hại nhau đấu tố nhau là chuyện bình thường.
Khổng Tử thì đề cao “nhân lễ nghĩa trí tín” và trong sách đại học th
ì ông viết “tu thân, tề gia trị quốc bình thiên hạ”, điều đó chứng tỏ xã hội Trung Quốc rất đề cao giá trị nền tảng đạo đức con người, đạo lý lòng hiếu thảo trong gia đình và trung thành phụng sự quốc gia.

Nhưng ngay từ tuyên ngôn của Đảng Cộng Sản đã cổ xúy thủ tiêu gia đình, bài trừ tôn giáo và chủ trương không có quốc gia.
Đạo Phật thì nghiêm cấm việc sát sinh , nhưng dưới triều đại Cộng Sản thì ít nhất 80 triệu dân Trung Quốc bị sát hại , đó là chưa kể những di hại biến chứng từ Trung Cộng lân lan sang các quốc gia khác và tạo ra những tên đầu sỏ mang đầy thành tích diệt chủng như PônPốt-Campuchia, Kim Nhật Thành-Bắc Hàn, và Hồ Chí Minh-Việt Nam…
Về việc tiêu diệt tầng lớp trí thức thì Mao Trạch Đông đường hoàng tuyên bố: “Tần Thủy Hoàng là cái thá gì? Ông ta chỉ giết có 460 nho sĩ, còn chúng ta thì đã thủ tiêu đến 46000 tên trí thức”
Phần 2









Phần cuối Còn Việt Nam của chúng ta?
Một dân tộc mà đến nay (2009) đã có ngót 4888 tuổi Việt, một dân tộc với nền văn minh cổ xưa từng chiếm cứ núi Thái Sơn (thuộc tỉnh Sơn Đông bên Tàu) làm hoa địa để phát minh ra Hà Đồ, Lạc Thư, Kinh Dịch, và nam châm… đề rồi bị giống Hán lấy cắp làm của riêng, cho đó là văn minh Trung Hoa, ngay cả con Rồng là vật tổ của người Việt cũng bị giống Hán rước đi, có lẽ vì sợ có ngày con Rồng cháu Tiên sẽ làm rạng danh lại tổ tông nên giống Hán cứ đánh phá liên miên, khiến dân tộc Việt phải lùi dần về phía Nam , nhưng rồi giống Hán vẫn không buông tha để chung sống hòa bình , mà dường như đối với họ chỉ khi nào tiêu diệt hoàn toàn giống dân Việt, bành trướng hoàn toàn hết lãnh thổ của ta thì họ mới yên lòng, âu cũng là tâm lý của kẻ ăn cắp cần thủ tiêu nhân chứng cuối cùng để tránh hậu họa về sau.
Từ đó đến nay qua bao nhiêu năm tháng lịch sử thăng trầm ,giống Hán tràn xuống uy hiếp chúng ta làm cơ đồ Xích Quỷ, Văn Lang, Âu Lạc sụp đổ, rồi bước vào thời kỳ bắc thuộc lần thứ nhất, thứ 2 rồi thứ 3, tất cả ngót 1038 năm bị giặc Tàu đô hộ, cũng may là:
“Từ Triệu, Đinh, Lý,Trần bao đời gây nền độc lập,
Cùng Hán, Đường,Tống, Nguyên, mỗi bên hùng cứ một phương,
Tuy mạnh yếu từng lúc khác nhau ,
Song hào kiệt đời nào cũng có
Vì vậy Lưu Cung tham công nên thất bại
Triệu Tiết thích lớn phải tiêu vong
Cửa Hàm Tử bắt sống Toa Đô
Sông Bạch Đằng giết tươi Ô Mã …”
Bởi vì có một quá trình lịch sử dài và bi thương như thế nên từ trong máu huyết của người Việt dù trong bất kỳ thời đại nào đều cảnh giác rất cao với vị làng giếng to người mà xấu bụng này.
Và suốt dòng lịch sử chỉ có triều đại cộng sản mới nhục nhã với mười sáu chữ vàng “Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”, với thành quả là 14-9-1958, Phạm Văn Đồng gởi công hàm bán nước cho Chu Ân Lai, trong năm 1999 và 2000, thì bọn chóp bu đảng gồm Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh, Trần Đức Lương, Phan Văn Khải, Nguyễn Mạnh Cầm và toàn lũ trong Chính trị Bộ, đã lén lút, ký kết 2 Hiệp Ước bất bình thường, vô lý, phản bội dân tộc, trong sự Bán Đất Biên Giới và Bán Vịnh Bắc Phần,
cho giặc Tàu. Ngày 25-12-2000 Việt Cộng âm thầm ký kết với Trung Cộng, cái gọi là Hiệp Ðịnh Phân Ðịnh Vịnh Bắc Bộ và theo báo chí ngoại quốc, Việt Cộng đã bán cho Trung Cộng tại biên giới Việt Hoa, hơn 15.600 km2 và 20.000 km2 lãnh hải trong Vịnh Bắc Phần.

Và thực trạng hiện nay là lịch sử đã ghi nhận một giai đoạn mà đạo đức văn hóa Việt Nam đã suy đồi rất trầm kha, nếu có may mắn lật đổ được đảng Mafia Việt Cộng trong năm nay (2009) đi nữa thì cũng phải mất nhiều thế hệ mới có thể lấy lại cân bằng về luân thường đạo lý cho xã hội. Còn để thêm 5, 10 năm nữa thì có lẻ hết phương cứu chữa , cứ nhìn phong trào thi đua học theo tư tưởng Hồ Chí Minh và những dự án Bôxít, điện hạt nhân mà mới đây Trung Cộng đã có ý hăm he thì rõ.
Nói đến đạo đức văn hóa Việt thì không thể không nhắc đến ca dao tục ngữ, vì đó là linh hồn của nòi Việt là cách đối nhân xử thế của người Việt, một xã hội mà sống trái với lời răn của tổ tiên là vong bản, sớm hay muộn cũng đến chổ diệt vong :



Cắt dây bầu dây bí
Chẳng ai cắt dây chị dây em
Giọt máu đào hơn ao nước lã
Khôn ngoan đối đáp người ngoài
Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau
Mặc ai mua chác lợi danh
Miễn sao ta học đạo lành thì thôi
Người trồng cây Hạnh người chơi
Ta trồng cây Đức để đời về sau
Ai ơi hãy ở cho lành
Kiếp này chẳng gặp để dành kiếp sau
Đời người hữu tử hữu sinh
Sống lo xứng phận chết dành tiếng thơm
Mật ngọt chỉ tổ giết ruồi
Những nơi cay đắng là nơi thật thà
Công cha như núi Thái sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguờn chãy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chử hiếu mới là đạo con
Chữ nhẫn là chữ tương vàng
Ai càng nhẫn được thì càng sống lâu
Làm trai quyết chí tang bồng
Sao cho tỏ mặt anh hùng mới cam
Sá bao cá chậu chim lồng
Hễ người quân tử cố cùng mới nên
Nhà khó cậy vợ hiền
Nước loạn nhờ tôi trung
Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh
Học ăn học nói học gói học mở
Chết trong hơn sống đục
Đói cho sạch rách cho thơm
Cây có cội mới nẩy cành xanh lá
Nước có nguồn mới bể cả sông sâu….
Ai còn chút nhận thức thì hãy nhìn lại thực trạng xã hội Việt Nam hiện nay mà xem, có phải chúng ta đã đánh mất bản thể rồi không?
Ông bà ta dạy “Đường mòn nhân nghĩa không mòn”. Thời nay còn không?
Ông bà ta dạy “Giấy rách phải giữ lấy lề. Người mà vô lễ khác gì muông dê”. Hay thời buổi giờ ra đường thấy toàn dê hết rồi?
Và cả xã hội hiện nay tràn ngập văn hóa Đảng, đó là “văn hóa phân tươi”, “văn hóa bưng bít”,
“văn hóa khủng bố”, “văn hóa tuyên truyền láo toét”, “văn hóa bạo lực giai cấp”, “văn hóa kích động lòng căm thù”, “văn hóa lừa gạt, dối trá”, “văn hóa tẩy não”, “ văn hóa nịnh bợ”, “văn hóa phong bì”, “ văn hóa dẫm đạp lên nhau để sống” “văn hóa biến người thành súc vật”và đỉnh cao là “văn hóa đạo đức giả Hồ Chí Minh”….
CÒN VỚI CHÍNH SÁCH NGU ĐỂ TRỊ VÀ VIỆC HỦY HOẠI NỀN VIỆT ĐẠO CỦA DÂN TỘC, BẮT CON RỒNG CHÁU TIÊN PHẢI HỌC THEO TƯ TƯỞNG MÁC LÊ MAO HỒ CỦA TÀ QUYỀN CỘNG SẢN LÀ MỘT TỘI ÁC NGÀN ĐỜI SAU KHẮC GHI
Ôi, bi kịch, bi kịch, một dân tộc Việt có nền tảng văn hóa đạo đức sáng ngời giờ băng hoại thế này đây, hơn 80 triệu ngườ
i còn ai biết, có ai hay?


Trở lại vấn đề những bức ảnh, chúng ta ai cũng chung một cảm xúc, một nỗi đau khi thấy tấm bia cao ngất ghi ơn các liệt sỹ Trung Quốc hy sinh trong cuộc chiến chống Mỹ, càng đau lòng hơn vì chống Mỹ mà ngày hôm nay mới đeo thêm cái gông cái cùm cộng sản lên đầu, mới đói nghèo, mới lạc hậu, mới suy đồi…. đau làm sao khi những hy sinh những mất mát bị phản bội bị lờ đi, cái đất nước này còn bao nhiêu anh hùng liệt sỹ cần một nơi an nghĩ đường hoàng mà chưa có, nay lại đi dựng đài liệt sỹ để nhớ ơn dân Tàu, thiệt sự là một việc làm rồ dại :
Hãy nghe Chế Lan Viên ăn năn xám hối :



Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm, còn sống có 30
Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó?
Tôi!
Tôi – người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình
trong mọi cuộc xung phong.
Một trong ba mươi người kia ở mặt trận về sau mười năm
Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ,
Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ!
Ai chịu trách nhiệm vậy?
Lại chính là tôi!
Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời,
Tôi ú ớ.
Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm người ấy xung phong
Mà tôi xấu hổ.
Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười
Và hãy nghe Đỗ Trung Quân không kiềm được nỗi lòng về những chiến sỹ bị lãng quên trong cuộc chiến biên giới 78-79 , và chỉ còn có thể đặt hoa và hương khói trong tâm tưởng :
Đánh xong polpot ta về ngủ
Kẽo kẹt đêm đêm võng một mình
Tiếng chân mẹ rót như sương rụng
Vẫn làm giật bắn cả bình minh
Chưa xong giấc ngủ thèm mơ mộng
Máu đỏ loang từ biên giới xa
Ba lô xốc lại chờ ra trận
Lại cúi hôn lên trán mẹ già
Thôi thì chinh chiến không ai muốn
Vẫn phải sôi gan giặc đến nhà
Vận trời- máu chỉ loang chừng ấy
Rừng đào linh hiển vẫn ra hoa
Đá núi nghìn năm nằm thở khói
Lau trắng nghìn năm lau trắng thêm
Cớ gì sông núi hao gầy mãi
Ai nhớ và ai đang muốn quên?
(17-2-1979-17-2-2009) Và nỗi xót xa thương cảm của nữ sỹ Hoàng Thị Đăng Trình :
Này anh lính của Cộng Hòa
Khi đất nước chia đôi bờ Bến Hải
Hai mươi mốt năm quan tái
Anh góp phần da thịt với Quê hương
Vun cây Tự Do đâm chồi nẩy lộc
Anh bỏ cuộc trong ván cờ quốc tế
Bạn đồng minh đâm xẻ sau lưng
Anh chiến bại nhưng anh là chính nghĩa
Giữ Tự Do đem cơm áo cho người
Dù đường đời muôn vạn nẻo
Anh mang trời tinh tú kết yêu thương
Anh là hương hoa đồng nội
Là bóng mát thị thành
Là bảo vệ lý tưởng Quốc gia trong lòng Dân tộc
Anh bỏ cuộc chơi, ánh bình minh vụt tắt
Dân Chủ, Tự Do họ lấy mất đi rồi
Thân phận Việt Nam ơi!
Tay trong tay ngoài
Bàn cờ đời sắp đặt sẵn
Tháng năm nào di tản
Lệnh buông súng tan hàng
Những anh hùng không đội một trời chung
Nhất định không đầu hàng
Như Lê Văn Hưng vẹn toàn sĩ khí
Nguyễn Khoa Nam ý chí ngút ngàn
Tướng Phú,Tướng Hai,Tướng Vỹ
Rồi những Sỉ quan, binh sĩ
Không thua trận, quyên sinh vì nghĩa khí
Chết nghẹn ngào khi đồn bót còn nguyên
Ôi những bàn tay bạch tuộc Tây phương
Đánh đổi miền Nam cho khối Cộng
Những con buôn chính trị
Những phường trí thức miệng lang dạ sói
Chúng bắt anh tan hàng
Chết thảm chết đau trên đường triệt thoái
Này anh lính của Cộng Hòa
Xin một lần nhìn chân đời phiêu bạt
Lấy điạ bàn đo điểm đứng của quê hương
An Lộc, Bình Dương
Cửa Việt, Cửa Tùng
Đây Khe Sanh, Lao Bảo
Kìa Tân Cảnh, Dakto
Pleime gió núi mưa rừng
Anh chiến đấu giữa lòng dân tộc
Ôi những bước chân âm thầm đơn độc
Những năm nào anh giang tay đo đất
Đánh cận chiến giành lại từng góc đường căn phố
Chiếm toàn bộ Huế đô
Lấy lại thịt xương cho ba ngàn người chôn sống
Anh đã qua đại lộ kinh hoàng
Lượm xác bà con tản cư bởi pháo địch chặn đường
Anh tiến thẳng về La Vang
Đánh từng bước hiên ngang tới Cổ Thành Quảng Trị
Anh đi như vũ bảo
Từ mủi Cà Mâu ra tận cầu Bến Hải
Chưa một lần thất trận
Đem yên lành trải khắp một quê hương
Anh là lính của yêu đương
Của mưa nguồn nắng biển
Của gió chiều mắt gợn sóng vấn vương
Em là gái hậu phương
Xin hỏi anh lính của Cộng Hòa
Đi đâu về đâu để nửa hồn còn lại
Một nửa hồn xa xót nợ đau thương
Xin một nén hương
Cho vong linh Người nằm xuống
Xin đốt sạch tuổi buồn
Cho người thương binh qu�
� quặt
Xin những bàn tay tiếp sức
Giữa biển trời vằng vặc trăng sao
Anh ở đâu nơi Năm Châu bốn bể
Có ngậm ngùi xa xót một tình quê
Như đi giữa cơn mê
Bóng tối vây quanh bầy quỷ đỏ
Những con vượn bỏ rừng
Ngơ ngáo về trong lòng thành phố
Đi cướp đất đuổi dân
Tám mươi triệu cái đầu làm kiếp thiêu thân
Không có quyền được ăn, được nói
Ba mươi mấy năm dài quằn quại
Thế lực ma vương : vàng, đỏ,trắng
Nối kết nhau chia láng một gia tài
Anh lính của Cộng Hòa ơi!
Anh mãi sống trong vườn đời dân tộc.
Đồng bào ta thương tiếc :
“Dân Chủ, Tự Do” tan biến cuối chân trời…
Thế đó, còn biết bao sự hy sinh to lớn cũa những người con của mẹ Việt Nam cần được dân tộc dựng bia ghi nhớ , vậy mà ngày hôm nay, hãy nhìn xem, nhìn hình ảnh vòng hoa “Nhân dân Việt Nam đời đời nhớ ơn các liệt sỹ Trung Quốc” của cán bộ Việt Cộng dâng hương, trời ơi! họ có còn là người Việt Nam nữa hay không? Ôi, lòng tôi không khỏi đau đớn thay cho số phận dân tộc mình, cho tôi thành kính dâng giọt nước mắt hôm nay, nỗi niềm xót xa này , cho những người lính Bắc Việt đã bị Đảng lừa cho trắng mắt trắng tay. Cho những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã chết vì giá trị tự do. Dù hôm nay thế hệ trẻ trong nước dưới sự giáo dục mất dạy của Đảng Việt cộng đã gọi anh là ngụy quân ngụy quyền, nhưng anh là chính nghĩa, và lịch sử biết anh.
Cuối cùng, tuổi trẻ Việt Nam hãy một lần lắng nghe cụ Lý Đông A nói :
“Chúng ta là nòi Việt, chúng ta phải cứu vãn lấy ta, nòi giống ta chẳng những trên dãi đất hình chử S theo bờ bể Đông Hải mà còn ở nhiều nơi khác nữa…
Bởi vậy chủ trương của chúng ta là ngoảnh lại cái quá khứ 1 vạn năm của lịch sử để đặt 1 tương lai xa rộng vô cùng cho dân tộc.
Chúng ta phải dựa vào vết đi của lịch sử mà đặt định một đường lối cho tương lai , nhưng không xa rời lịch sử của nhân loại và dân tộc, trái thế chẵng những là vong bản mà còn bị tiêu diệt trực tiếp hay gián tiếp”.
24/2/2009
Lê Trung Thành – Blacky
Nguồn: Việt Land
Written by muoisau
Tháng Hai 27, 2009 lúc 12:02 sáng
Posted in Human Right

V�� SAO N��NG D��N LONG H��NG “N���I LO���N”?

Nguon: Blog Cong Ly Su That
magnify
February 20, 2009 . CL&ST vừa nhận được bài viết của một bạn ký tên là Sự Thật Trần Trụi tường thuật lại những điều bạn ấy “trực tiếp nhìn thấy, nghe được”, CL&ST xin đăng lại nguyên văn bài viết để rộng đường dư luận. Mong rằng sẽ được những bạn ở Long Hưng minh định.
Tạ Phong Tần
* * *
Đêm qua 18/02/2009 quả là một đêm không ngủ của người dân xã Long Hưng, huyện Long Thành, Đồng Nai – nơi đang có dự án khu du lịch sinh thái trọng điểm của tỉnh Đồng Nai. Câu chuyện bắt đầu nóng từ mấy ngày qua khi chính quyền xã tự ý đánh dấu kiểm đếm mồ mả của người dân trong khu vực mà không được sự đồng ý của họ. Thế là suốt ngày hôm đó, UBND xã đã bị người dân phong tỏa, bao vây để phản đối. Đã có những xô xát xảy ra giữa chính quyền địa phương và người dân, một người quay phim bị thương và máy quay đã bị đập nát. Đến tối cùng ngày, tình hình ngày càng bất ổn, người dân tụ tập càng đông hò hét để cổ vũ những người tham gia và phong tỏa UB, “nội bất xuất”. Trước tình thế ngày càng nguy cấp, chính quyền đã nhờ đến sự can thiệp của cơ quan chức năng và cũng chính từ đây, bạo loạn đã xảy ra.
Khi đường đã lên đèn, trong ánh sáng vàng vọt, người dân Long Hưng đang phấn khích hò hét thì cảnh sát cơ động chống bạo động được điều đến trên 3 chiếc xe chuyên dụng không mui và một chiếc tải bít bùng đầy người, được trang bị đến tận răng (áo giáp, chân bó sát, đầu đội nón bảo hiểm có rổ sắt chắn trước mặt, một tay cầm khiêng chống đạn, tay kia lăm lăm dùi cui…) bước xuống xe xếp thành 2 hàng tiến thẳng vào trụ sở UB. Thật bất ngờ, trước sự có mặt mang tính chuyên nghiệp của cảnh sát cơ động chống bạo động, đám đông càng bị kích động. Cảnh sát nhanh chóng đẩy lùi những người dân quá khích đang có mặt ở đó ra ngoài. 2 bên bắt đầu giằng co, cảnh sát cố gắng đẩy người dân ra ngoài lên con đường độc đạo trước mặt UB, người dân thì xô vào người cảnh sát không muốn đi, lộn xộn bắt đầu xảy ra. Tình thế bắt đầu phức tạp, mất kiểm soát khi những người dân tụ tập bên ngoài dày đặc kích động mọi người chống trả lại cảnh sát. Người dân bắt đầu nổi giận, họ ném tất cả những gì vớ được từ đất đá cho đến chai lọ trút giận lên những người cảnh sát cơ động. Mở màn là một trận mưa đá ào ào như vũ bão hướng về phía lực lượng cảnh sát lúc này đang yếu thế co cụm lại giữa đường hương lộ trước mặt UB giơ khiên chống đỡ. Tiếng người la hét, chửi thề, tiếng những viên đá to kêu lổm cổm khi trúng vào thanh khiêng của cảnh sát, tiếng bước chân chạy xầm xập trên mặt đường, tiếng lẻng xẻng của thủy tinh bể quyện cùng khói bụi, không khí hỗn loạn chưa từng có.. Cảnh sát thúc thủ chỉ còn biết che khiêng tứ phía chống đỡ rất vất vả và nguy hiểm. Trong lúc đó, người dân mặc sức ném, người ta ném tất cả những gì vớ được, được nước làm tới, lúc này các chị cũng hăng hái tham gia, không ném được, các chị, các em nhỏ chạy loanh quanh các góc nhà tìm… đá cho các anh thanh niên thẳng tay… ném. Khoảng vài phút ném hả hê thì không khí kích động được đẩy lên cao. Đá cũng chẳng còn, người dân chuyển sang sáp lá cà. Máu đã đổ, trong đó có cả trẻ em. Máu càng làm người dân thêm… “máu”. Họ bất chấp tất cả chỉ muốn ăn thua đủ với cảnh sát. Thỉnh thoảng vài chiếc xe máy nẹc pô ầm ỉ, chở ba, luôn miệng la hét: “tránh ra, tránh ra”, thường người ngồi giữa ngất ngư rẻ đám đông chạy vội về hướng trạm y tế xã.
Tình thế đã mất kiểm soát, cảnh sát bắt đầu rút êm bằng cửa sau của UB không quên hộ tống chính quyền xã băng đồng ra sông, lên thẳng ca nô đợi sẵn đến nơi an toàn.
Thừa thắng xông lên, người dân bắt đầu tiến vào UB đập phá, cửa kính vỡ tan, cổng tanh banh, hạ bảng, kéo gãy cột cờ, gom một đóng giấy tờ hỗn độn ra đốt cùng với… xe máy đặc chủng của cảnh sát giao thông. Chưa hả giận, người dân quá khích tràn ra đường đập nát kiếng trước 4 chiếc xe hơi đặc chủng của cảnh sát rồi hò hét… lật xuống ruộng.
Chưa, tình tiết ly kỳ chưa dừng lại ở đó. Lát sau, một chiếc xe cứu thương của Sở Y tế Đồng Nai hụ còi rẻ đám đông chạy xuống nhưng gặp phải đám đông quá khích chặn xe tấn công. Qua kính trước, tài xế trông hoảng hốt lùi xe chạy mà không kịp quay đầu lại. Đám người trong tay gậy gộc hò hét xông lên, truy đuổi. Cảnh tượng như trong phim hành động, Có người nhảy nằm lên cả nắp kabin trong khi xe đang lùi, một tay cầm thanh sắt giáng thẳng vào kiếng trước ngay chỗ tài xế buộc dừng xe. Ngay sau đó, tài xế cùng nhóm nhân viên y tế vội vàng rời xe trong đám đông vây quanh trước khi nó bị lật văng xuống vệ đường, tơi tả…
Lúc này, người dân hoàn toàn kiểm soát tình hình. Được tin, người dân các vùng lân cận đổ về ngày càng đông. Nhiều xe chữa cháy cũng được điều động đến nhưng vì đường nhỏ nên không vào được đành nằm lại bên ngoài. Chỉ có một chiếc xe chữa cháy loại nhỏ tiếp cận được nhưng đành thoái lui trước sự quá khích của người dân. Phía trong UB, lửa vẫn cháy âm ỉ…
Cách hiện trường vài trăm mét thuộc địa bàn xã An Hòa, lực lượng cảnh sát đủ ngành được huy động nhưng vẫn phải áng binh bất động.
Chưa hết đâu, đúng 12 giờ đêm, một cảnh tượng hoành tráng đã diễn ra. Lực lượng cảnh sát đủ ngành, đông nghịt, có cả chó bẹc giê đi kèm đùng đùng tiến về phía UB. Trong đó, ấn tượng là lực lượng cảnh sát cơ động chống bạo đồng với quân số gần cả ngàn được trang bị đầy đủ chia làm nhiều tốp. Tốp đầu là hàng trăm cơ động, những người đi đầu dẫn theo cả chó bẹc giê, nghe tiếng sủa của nó xa xa trong đêm thôi là đủ ớn lạnh rồi. Ở giữa là một chiếc xe đặc chủng của cảnh sát chạy chầm chậm theo đoàn người phát loa loan báo. Kế tiếp là một đoàn cơ động cũng hàng trăm. Cảnh sát rất thận trọng, các hẻm nhỏ cũng được ánh đèn pin lướt qua. Tiếp theo không phải là cảnh sát mà là người dân hiếu kỳ bám theo. Tiếp đến là hàng đoàn cơ động đông nghịt, gấp rưỡi quân số của hai đoàn trước cộng lại. Chưa hết đâu nhé, cuối cùng là một đoàn cũng toàn cơ động đông không kém. Và phía sau, người dân cũng bám theo.
Lúc này, cảnh sát đã kiểm soát được tình hình.
Ngay trong đêm, những người tham gia bạo loạn đều bị bắt trong khi còn đang mê ngủ.
Tags: tin-nong Friday February 20, 2009 – 09:24pm (ICT) Permanent Link | 27 Comments
NÔNG DÂN “TỨC NƯỚC VỠ BỜ” Ở ĐỒNG NAI?
magnify
February 19, 2009 . CL&ST mới nhận được mail từ người quen nội dung như sau: “Đêm qua người dân xã Long Hưng thành phố Biên Hòa Đồng Nai đã đánh trả lại đoàn cưỡng chế giải tỏa đất của người dân. Hàng ngàn người dân đã lật 5 xe công an xuống ruộng phá hỏng, đốt một xe. Xe cứu thương bị phá nát. Dân tập trung bao vây UBND xã đánh bà Chủ tịch gần chết, đốt luôn UBND xã. Chính quyền điều động rất nhiều CA đến nhưng cũng một số bị thương một số cởi áo nhảy sông trốn. Hơn 400 bộ đội xuống để ngừa xung đột gia tăng. Bốn giờ sáng mới vãn hồi trật tư và cho xe cẩu các xe bị dân phá hỏng về. Đến 3 giờ chiều chính quyền đã bắt hơn 100 người.“. Qua tìm hiểu, CL&ST được biết xã Long Hưng thuộc huyện Long Thành, tỉnh Đồng Nai chớ không phải thuộc Thành phố Biên Hòa, nhưng huyện Long Thành giáp ranh với Thành phố Biên Hòa. Tại xã Long Hưng đang xúc tiến một Dự án khu trung tâm đô thị sinh thái nghỉ dưỡng, khu tổ hợp khách sạn, khu vui chơi giải trí; chủ đầu tư là liên doanh của Công ty cổ phần An Phú Long, Công ty Vina Capital và Tập đoàn Keppel Land – Singapore. Số hộ dân bị giải tỏa trong Dự án này là “Khoảng 730 hộ, trong đó có 262 hộ thuộc diện bị giải tỏa trắng”, diện tích đất đai bị thu hồi là hơn 700 hecta. Báo Người Lao Động thì đăng tin thế này (save hình về máy tính để nhìn rõ hơn):
Photobucket
Bạn nào biết thông tin về vụ xung đột nói trên, vui lòng gởi thông tin và hình ảnh về địa chỉ taphongtan@gmail.com. CL&ST xin chân thành cảm ơn!
Written by muoisau
Tháng Hai 21, 2009 lúc 2:34 chiều
Posted in Human Right

Dối Trá – Sơn Nghị


Tin Tức Và Hình Ảnh(Việt Nam) kèm theo:

1. Võ Nguyên Giáp đã qua đời 1 tuần, cộng đồng Blogs đang kiểm chứng Blog Bút Tre
Blog Vàng Anh, etc…
2. Ổ rắn độc: Nhật báo Người Việt! Trần Thanh- Tin Việt Land
3. Tàu cộng vô Tây Nguyên- Bauxite là gì ? Tin Việt Vùng Vịnh

4. Xông nhà bác Lê Khả Phiêu – Blog Vàng Anh
5. Bài đọc suy gẫm: Dối Trá- Sơn Nghị- Việt Catholic News


Tôi… nhìn tôi trên vách, ôi sao oanh oanh liệt liệt quá.

DỐI TRÁ
Gia đình tôi luôn cố gắng duy trì được bữa ăn tối chung với nhau. Nửa giờ tuy ngắn ngủi nhưng quý giá vì đó là thời gian duy nhất trong ngày mọi thành viên trong gia đình đều có mặt. Ăn được miếng cơm ngon, chung quanh bàn cơm có ông bà, vợ chồng, con cái quây quần, chuyện trò vui vẻ là điều thú vị nhất trong một ngày.
Một buổi cơm tối như thường lệ, đang khi vợ chồng con cái chuyện trò rôm rả thì chuông điện thoại reo. Vì ngồi gần giá điện thoại nên tiện tay tôi bấm nút phóng thanh trên phôn (speakerphone) để trả lời. Thường thì tôi chẳng bao giờ bốc phôn trong bữa ăn vì “trời đánh còn tránh bữa ăn” huống gì một cú điện thoại vẩn vơ, trừ trường hợp nhìn thấy tên của người thân hiện ra trên khung cửa điện thoại. Thế mà hôm đó không hiểu tại sao tôi lại nhấn nút phôn để nói chuyện với một người xa lạ, một nhân viên chào hàng. Để kết thúc câu chuyện nhanh chóng, tôi vội trả lời là tôi chỉ là người ở trọ khi anh ta nói muốn nói chuyện với chủ nhà. Anh chàng Mỹ lịch sự nói cám ơn và cúp máy. Vì bật nút phóng thanh nên cuộc đối thoại cả nhà đều nghe rõ. Ngồi xuống ghế, tôi bình thản tiếp tục bữa ăn và bất chợt một trong hai đứa con tôi, lúc đó mới 10 tuổi, cất tiếng phê bình: Bố nói dối.
Tôi chưng hửng. Ngừng ăn, tôi ngẩn người và chợt nhận ra con tôi nói đúng. Tôi đã nói dối. Thật không ngờ chỉ vì muốn chấm dứt một chuyện không đâu mà tôi đã làm gương xấu trước mặt con cái. Tôi vội giải thích cho nó hiểu là lời nói dối của tôi không làm hại ai cả mà chỉ muốn chấm dứt câu chuyện một cách lịch sự, thế thôi. Tôi còn giải thích thêm, nếu lời nói dối mang sự thiệt hại đến cho kẻ khác thì mới có tội. Thằng bé ngồi trầm ngâm một lúc suy nghĩ về lời giải thích của tôi, rồi sau cùng nó buông thõng: bố vẫn nói dối. Có lẽ trong đầu óc non nớt của nó chưa hiểu được thế nào là lợi, thế nào là hại nên nó vẫn không chấp nhận lời giải thích (yếu ớt) của tôi. Đối với những đứa bé, hoặc là trắng, hoặc là đen, không có màu xám. Chân lý chỉ có một, không thể nửa vời. Nói dối, hoặc nói thật chứ không có luật trừ rằng đôi khi được nói dối.
Ngoài việc đứa con dạy tôi một bài học thật bất ngờ, tôi nghiệm ra rằng nền giáo dục ở Mỹ đã hun đúc trong tâm trí đứa bé phải biết tôn trọng sự thật và phải bảo vệ sự thật bằng mọi giá. Lời kết luận (kiên quyết) của đứa con là một bằng chứng hiển nhiên. Trường học Mỹ không có môn Công dân Giáo dục nhưng bài học vỡ lòng (nhất là các trường đạo) từ thuở mẫu giáo là luôn luôn nói thật. Nhà trường khuyến khích và đề cao việc tôn trọng sự thật. Câu chuyện cậu bé Washington lỡ chặt gãy cây đào và thú nhận với ông bố có đứa trẻ nào mà không biết. Câu chuyện tiếp tục rằng sau đó cậu bé Washington phải nhận lấy một hình phạt vì tội chặt gãy cây cho dù đã thú tội (nói thật). Như thế, cho dù sự thật mang đến thiệt hại cho chính bản thân nhưng vẫn phải tôn trọng sự thật. Có thể đây chỉ là một huyền thoại nhưng một bài học luân lý như thế thật đáng truyền tụng. Không riêng gì ở Mỹ, những đứa bé lớn lên ở bất cứ nơi nào trên thế giới này, kể cả những nước nghèo đói thiếu ăn như ở Phi châu, đều được dạy dỗ về sự thành thật.
Bé chèo thuyền bê tông, phát minh mới về kỹ thuật hàng hải của dân nghèo VN.
CheoDa.jpg picture by nhacyeuem
Trước 75, những bài học luân lý trong cuốn Quốc văn Giáo khoa thư được giảng dạy trong suốt những năm ở bậc Tiểu học. Tôi còn nhớ rõ chuyện cái cân kể về một người buôn bán gian dối, làm một quả cân rỗng ruột dùng để cân khi bán và một quả cân nặng hơn bình thường dùng để cân khi mua. Có lần người này bổ quả cân ra và thấy ở giữa có một cục máu. Đồng tiền kiếm được qua việc mua rẻ bán đắt một cách gian dối là tiền máu.
Nói đến gian dối là nói đến lừa đảo, bịp bợm. Luân lý Giáo khoa thư cũng khuyên kh
ông nên nói dối dù rằng chẳng hại đến ai. Chuyện cậu bé giả có cháy nhà lừa gọi những người hàng xóm chạy đến giúp rồi lăn ra cười. Họ bị lừa nhiều lần nên khi cháy nhà thật chẳng ai đến giúp và kết quả là cả căn nhà bị cháy rụi.

Những đứa trẻ ở miền Nam trước 75 đều được dạy dỗ về sự thành thật, lòng hiếu thảo, yêu người…v..v… Còn xã hội ngày nay ở Việt nam dạy cho con trẻ thuở cắp sách đến trường thế nào? Ban đầu, hào khí chiến thắng của những người cộng sản nhẫn tâm gạt bỏ mọi tinh hoa giáo dục của miền Nam. Những cuốn sách giáo khoa, sách văn học, khảo cứu nằm lăn lóc ở vệ đường bán sỉ nhìn thấy thật đau lòng. Tôi có người dì họ ở ngoài Bắc chưa bao giờ gặp mặt, chưa một lần nói chuyện. Cả hai dì cháu chỉ biết nhau qua thư từ. Đó là một phụ nữ hiểu biết, tốt nghiệp khoa Văn tại Hà nội. Cả tủ sách văn học của tôi bỏ đi thì uổng quá, mà giấu mãi không được với những tên công an khu vực i-tờ nên tôi chuyển hết ra Bắc cho dì. Dĩ nhiên phải chuyển lén vì là đồ quốc cấm. Người dì rất cảm kích về những tác phẩm văn học nghệ thuật này, nhất là những truyện dịch của Leon Tolstoi. Để trả lễ, dì biếu lại tôi cuốn Triết học Mác-Lênin dày cộm (sic). Những kẻ ngồi ở Bắc bộ phủ vào khoảng thời gian đầu mất nước mang nặng đầu óc của một Mao trạch Đông và có hành động cuồng dại của một Tần thủy Hoàng. Cái hào khí chiến thắng của một đạo quân từng đánh bại hai đế quốc Pháp và Mỹ (sic) đã đẩy những kẻ với trình độ sơ cấp lên trên hẳn đồng bào miền Nam bại trận. Vì thế, những cuốn sách văn học nằm ngổn ngang từng đống ở vỉa hè là điều dễ hiểu. Những bài học luân lý căn bản trong cuốn Giáo khoa thư cũng mang chung một số phận. Những câu chuyện vỡ lòng về luân lý dạy cho cả một thế hệ bé thơ hoàn toàn bị loại bỏ khỏi chương trình giảng dạy ở bậc Tiểu học và thay vào đó bằng những bài học dạy về lòng căm thù giai cấp đọc nghe đến lố bịch. Có lẽ không một nước cộng sản nào hiện hữu trên trái đất này lại nhẫn tâm gieo vào đầu óc trẻ thơ những tư tưởng giết người như ở Việt nam.
Xét cho cùng, họ dẹp bỏ là phải vì những tư tưởng gói ghém trong cuốn Luân lý Giáo khoa thư hoàn toàn trái ngược với lý thuyết căn bản cộng sản. Đối với chủ thuyết cộng sản, sách lược là bạo lực, chiến lược là dối trá được che dấu khéo léo dưới danh từ tuyên truyền. Làm gì có thành thật đối với những kẻ ngồi trong Bắc bộ phủ. Bởi thế, dạy cho người dân thế nào là ngay thẳng thì chẳng khác nào họ tự bôi phân lên mặt họ. Chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh tương tàn có “chính nghĩa”, mà mãi cho đến bây giờ họ vẫn vinh dự (hão) về cuộc chiến chống Mỹ, đảng cộng sản đã nhồi nhét trong óc đồng bào miền Bắc – kể cả những trẻ thơ – về một miền Nam sa đọa, khổ sở trong nghèo đói, tha hóa trong trụy lạc, lạc hậu về kiến thức, và kiệt quệ về kinh tế. Mới đây, một cán bộ (thức tỉnh) miền Bắc kể lại trên mạng (viet.no) rằng trong thời gian cao trào chống Mỹ Ngụy, theo tài liệu học tập từ trung ương đưa xuống thì tại miền Nam số lượng đàn bà làm đĩ lên đến hàng trăm vạn. Bây giờ ngồi so sánh con số mà đảng đưa ra thì vào thập niên 70 – với số dân 17 triệu toàn miền Nam – phần lớn đàn bà con gái ở phía bên kia vĩ tuyến đều phải bán trôn nuôi miệng; như thế mới phù hợp con số đảng đưa ra. Ông ta chua chát kết luận, con số đảng tuyên truyền thời đó hiểu ra (khá trễ) là phóng đại nhưng lại đúng với sự thật vào đầu thế kỷ 21 tại Việt nam.
Đảng cố tình nhào nặn ra một hình ảnh bệnh hoạn về miền Nam và đẩy mạnh công tác tuyên truyền hiệu quả đến nỗi cả miền Bắc bỗng thấy việc giải thoát đồng bào miền Nam khỏi ách nô lệ của đế quốc là một nhiệm vụ phải làm; chỉ vì đó cũng là đồng bào máu đỏ da vàng cả. Tầng lớp thanh niên thiếu nữ hăng say lên đường đi B để làm cái công việc giải phóng “cao cả” đó. Thế là một chiến dịch dối trá vĩ đại được hình thành ngay trong thâm cung của Bộ Chính trị và được tuyên truyền học tập rộng rãi trên khắp cõi miền Bắc. Trong suốt 21 năm, từ 1954 đến 1975, toàn bộ nhân dân miền Bắc từ hạ tầng đến thượng tầng cơ sở (trừ những kẻ đẻ ra chiến dịch nói dối) đều tin tưởng tuyệt đối rằng đó là những sự kiện có thật. Dân chúng ở hậu phương còn được dạy bảo phải thắt lưng buộc bụng, hạt gạo bẻ làm ba; một để lại miền Bắc, một đem vào miền Nam, và một giúp đồng bào Lào và Cao miên. Thật tội cho đồng bào ở miền Bắc, họ cống hiến tất cả bầu nhiệt huyết, hy sinh đến tận cùng những tình cảm riêng tư, để phục vụ cho một chiến dịch giải phóng bắt đầu bằng một sự lừa bịp vĩ đại. Phải nói là vĩ đại, vì chính những mỹ từ này mà biết bao thanh niên thiếu nữ phải sinh Bắc tử Nam.
NhaCha.jpg picture by nhacyeuem
xiKeMaTuy.jpg picture by nhacyeuem
Nhà Cô
NhaCo.jpg picture by nhacyeuem
Nhà Cháu
NhaChau.jpg picture by nhacyeuem
Nhà Bà
NhaBa.jpg picture by nhacyeuem
Thiệt thua cái trống trong nhà bác Phiêu!
Cho đến ngày 30/4/1975, khi bước vào một miền Nam hoa lệ, thành phố sầm uất, dân quê chất phác sống khá sung túc, trẻ con lễ phép (nhờ những bài học vỡ lòng trong cuốn Luân lý Giáo khoa thư), thì những anh bộ đội mới vỡ lẽ ra là những điều họ được học tập trái ngược với thực tế. Những người cộng sản tuy (may mắn) chiếm
được miền Nam nhưng đồng thời bộ mặt xảo trá của Bộ Chính trị lộ nguyên hình. Thường thì khi biết bị lừa, tâm lý chung của con người là cảm thấy tự ái bị tổn thương, uất hận và đâm ra oán ghét kẻ lừa bịp. Phải dùng chữ uất hận vì cả một thời thanh xuân đã bị chôn vùi dọc theo rừng Trường sơn; một phần thân thể bị bỏ lại chiến trường B; những ước mơ tầm thường của một đời người cũng bị hy sinh đến tận cùng.

Có hai biến cố để thử lửa thế hệ thanh niên Việt nam, kể cả giới trí thức. Thứ nhất là biến cố 30 tháng 4, 1975 khi họ khám phá ra một miền Nam hoàn toàn trái ngược với sự tuyên truyền của đảng. Biến cố này chỉ liên quan đến thanh niên miền Bắc. Thứ hai là ngày 9 tháng 12, 1991 khi thành trì Sô-viết chính thức tan rã, cáo chung một chủ nghĩa cộng sản không kèn không trống sau gần ¾ thế kỷ gieo rắc bao kinh hoàng cho nhân loại. Biến cố này liên quan đến thế hệ trẻ của cả nước. Cả hai biến cố này xác định rõ rệt ai là kẻ nói dối và ai là kẻ bị lừa.
Bị kẻ khác lừa mà không biết là bất trí. Khi biết bị lừa mà không có phản ứng (dù tiêu cực hay tích cực) là bất lực. Con người Việt nam không thể bất trí. Nhân dân Việt nam không bao giờ bất lực. Thế mà khi bộ mặt xảo trá của đảng cộng sản bị phơi bày vẫn không thấy một phản ứng – cho dù nhỏ nhoi – của bất cứ thành phần nhân dân miền Bắc nào, kể cả những kẻ mang danh là kẻ sĩ, gồm cả các giáo sư, bác sĩ, học giả..v..v.
Phân tích cho kỹ hiện tượng thụ động này, tôi nghĩ ra được vài điểm:
1. Lính bộ đội có trình độ học vấn thấp. Nói ra điều này tôi hoàn toàn không có ngụ ý chê bai mà chỉ nêu lên một sự thật. Những thanh niên thiếu nữ này nếu điều kiện cho phép chắc chắn tên tuổi của họ cũng được ghi danh trên bảng vàng như ai. Đúng ra, đảng không muốn thanh niên thiếu nữ miền Bắc học nhiều. Họ cố ý rút ngắn chương trình trung học trong những năm chiến tranh chỉ còn 10 năm (để mau ra chiến trường), trong khi học sinh miền Nam phải học đủ 12 năm và phải qua biết bao kỳ thi sát hạch để sàng lọc những người có khả năng học lên cao. Chỉ vì trình độ nhận thức thấp kém theo chính sách ngu dân của đảng nên tầng lớp thanh niên không cảm thấy uất hận khi bị lừa dối.
2. Tầng lớp cán bộ và bộ đội lóa mắt trước của cải miền Nam. Họ là những nông dân chân chất, nghe lời đảng đi “giải phóng” miền Nam khỏi ách đế quốc. Tài sản của họ ngoài căn nhà tranh vách đất, may ra được con trâu, dăm con gà. Hiếm khi họ ăn được bữa cơm không độn. Bước vào miền Nam thấy toàn cao ốc, nhà cửa khang trang, hàng tiêu dùng thừa mứa, họ bỗng đâm thèm khát hết mọi thứ; từ cây kim may cho đến chiếc bình tích giữ nước sôi. Phàm con người có ai không muốn hưởng thụ, sung sướng. Họ mong đem về Bắc một chiếc xe đạp, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ (made in Cholon cũng được), và trên vai lủng lẳng chiếc máy thu thanh. Ước mơ của những anh bộ đội ôi thật tầm thường nghĩ đến tội nghiệp. Đảng biết như thế nên cố tạo điều kiện cho những kẻ một thời nghe lời dụ dỗ của đảng bằng cách đổi tiền, đánh tư sản mại bản, và nhiều trò cướp giật công khai khác, với mục đích gián tiếp buộc đồng bào miền Nam phải đem hết đồ dùng trong nhà ra bán dần ở chợ trời, cân bằng phần nào cán cân kinh tế giữa hai miền Nam Bắc trong thời hậu chiến. Trong khi đồng bào miền Nam tiêu tán dần sản nghiệp thì nhân dân miền Bắc bỗng được sở hữu chủ một vài thứ tiêu dùng mà cả đời họ chưa bao giờ (dám) nghĩ đến. Trong thời chiến, nhân dân miền Bắc tối đi ngủ gắng mơ được thấy bác Hồ và mãi đến năm 75, cả nước âm thầm gạt bác qua một bên để phấn khởi thay vào đó là giấc mơ đạp, đổng, và đài. Với giấc mơ hơn hai mươi năm bỗng trở thành hiện thực chỉ trong vài tháng, nhân dân miền Bắc bỗng đâm ra dễ dãi và chợt quên đi họ đã bị lừa.
3. Thành phần kẻ sĩ đã bị thuần hóa từ lâu, nhất là sau vụ Giai phẩm Nhân văn năm 1956, vụ bắt “những kẻ chống đảng” năm 1967. Còn biết bao vụ thanh trừng khác xảy ra nhan nhản trong suốt thời chiến tranh. Những chuyện mưu sát công khai, những chuyện đầu độc nghe được qua rỉ tai, từng ấy chuyện đủ khủng bố tinh thần của tầng lớp kẻ sĩ đến sợ hãi ngậm miệng. Với phương pháp trấn áp cực kỳ tàn độc, đảng thành công trong việc bào mòn lòng bất khuất của tầng lớp trí thức, nhận chìm khí phách truyền thống của cha ông. Thật tội cho họ, biết bị lừa mà đành phải cắn răng chịu đựng.
Chính vì những lý do đó mà trong muôn vàn kẻ chứng kiến cuộc “giải phóng”, tất cả đều nhận ra một chiến dịch bịp vĩ đại ngay sau khi vào thăm và tiếp xúc với đồng bào miền Nam, nhưng lại không mấy ai thổn thức lương tri, hoặc thắc mắc lấy một lời về sự dối trá của đảng cộng sản. Trừ hai người (ít ra là họ thú nhận như thế). Đó là bà Dương Thu Hương và ông Nguyễn khắc Toàn.
Nhà văn Dương Thu Hương kể lại là khi chứng kiến được sự sung túc của miền Nam, bà ngồi bệt xuống lề đường Nguyễn Huệ và khóc tức tưởi. Trong một bài viết, bà cho biết: Bà chợt nhận ra chân tướng của đảng cộng sản. Bà biết bà đã bị lừa khi hiến thân cả cuộc đời để thực hiện cái gọi là “giải phóng miền Nam”. Năm 1968, lúc bà vừa 21 tuổi, tuổi thiếu nữ tràn trề nhựa sống, bà từ chối ân huệ của đảng gửi đi du học (giấc mơ của tuổi trẻ miền Bắc) để lên đường vào Nam tham gia chiến dịch Tổng công kích Tết Mậu Thân. Quyết định dứt khoát vào Nam đi “giải phóng” cũng vì hoàn toàn tin tưởng vào sự tuyên truyền (nói dối) của đảng. Bà quyết dùng tài năng của một văn công để an ủi tinh thần cho những anh bộ đội trên đường chinh chiến gian khổ. Ôi! Bà khóc là phải lắm. Những giọt nước mắt uất ức xứng đáng chảy dài trên má vì sau bao nhiêu năm chiến đấu khổ cực để tàn phá những gì là ước mơ của toàn thể nhân dân miền Bắc. Xét cho cùng, cách mạng là đổi mới, là tìm một đường hướng tốt hơn hiện tại. Hóa ra không phải thế, người cộng sản chủ trương lột bỏ hết tất cả những
gì gọi là tinh túy của cha ông để áp đặt một chính thể ngoại lại, những “luân lý” cộng sản, trong đó sự lừa dối được cổ võ rộng rãi trong tầng lớp nhân dân.

Năm 2006, nhà báo Nguyễn khắc Toàn, trong bài viết nhân ngày 30-4, với tựa đề: “Nhìn Lại Ba Mươi Năm Trước” , ông xác nhận: Cuộc chiến tranh “Huynh đệ tương tàn – nồi da nấu thịt” ấy đã để lại trong tôi những chấn thương về cả tinh thần lẫn thể xác. Về phương diện tinh thần, tôi đã có cái nhìn rất khác so với nhiều đồng đội của mình là những người xuất phát đa phần từ nông dân, sinh trưởng từ nông thôn miền Bắc Việt Nam nghèo nàn, lạc hậu. Ông lập lại những gì ông được học tập kỹ lưỡng trong suốt cuộc chiến chống Mỹ: “Rằng đây là cuộc chiến tranh cách mạng nhằm giải phóng miền Nam khỏi đế quốc Mỹ xâm lược và bè lũ ngụy quyền tay sai!?” “Rằng đây là cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc, giải phóng nhân dân Miền Nam khỏi ách kìm kẹp của Mỹ Ngụy và đây là cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước thiêng liêng…”, như bộ máy tuyên truyền vĩ đại ở miền Bắc hô hào ngày đêm!!!? Và như một số ít oi kẻ sĩ còn biết sỉ, ông nhận ra rằng: Tôi đối chiếu, so sánh với cuộc sống ở Hà nội và cả miền Bắc XHCN thì những thứ “Tự do dân chủ ” và đời sống khá giả ấy (ở miền Nam; chú thích của người viết) quả là một sự xa xỉ và hoàn toàn xa lạ đối với người dân miền Bắc. Kết luận của ông nghe thật đau lòng: Bi kịch lớn của dân tộc ta, tổ quốc ta là ở chỗ cuộc chiến tranh “huynh đệ tương tàn” đã tốn biết bao núi xương, sông máu của nhân dân cả nước nhằm hủy diệt một chế độ đa đảng dân chủ, tự do, và một nền kinh tế thị trường đã từng tồn tại ở miền Nam VN trước năm 1975, mà giờ đây nhân dân chúng ta đang phải đấu tranh để được đi lại đúng con đường này. (in đậm theo ý người viết)
Vườn hoa Hàng Trống nhà nước xây nhanh lắm bác ơi, cứ như có phép lạ ấy.
VuonHoaHangTrong.jpg picture by nhacyeuem
Đi lại đúng con đường này có nghĩa là con đường tự do kinh doanh của tư bản, bảo đảm các quyền căn bản của con người. Trong khi đó, Mác lại khẳng định một chế độ tư bản sẽ dãy chết và toàn thế giới sẽ được thay thế bằng chủ nghĩa cộng sản. Lênin thần thánh hóa mớ lý thuyết này, thêm vào “bạo lực cách mạng” để “vô sản các nước, đoàn kết lại!”, và Nga xuất cảng chủ thuyết của hai ông tây râu xồm ra các nước nhược tiểu. Bộ môn Triết học Mác-Lê được giảng dạy trong suốt những năm ở đại học, và những người cộng sản rất tự hào về những lý thuyết “tất thắng” trong cuốn sách dày cộm này. Bà dì họ mà tôi nói ở trên biếu tôi cuốn Triết học Mác-Lê; mở ra, ngay từ trang thứ nhất nổi rõ nét chữ của bà, tinh hoa duy nhất của nhân loại (sic). Với số tuổi mới trên 20, bà là một tiêu biểu cho thế hệ trẻ lớn lên ở miền Bắc, thuộc giới trí thức. Bà tin tưởng mãnh liệt vào mớ lý thuyết Mác-Lê, xem đó là tinh túy độc nhất của nền triết học Tây phương, cốt lõi của một cuộc cách mạng không thể tránh được trong lịch sử nhân loại. Tuổi trẻ Việt nam lớn lên cũng tin tưởng như thế, nghĩa là bên ngoài thành trì xã hội chủ nghĩa các nước tư bản đang ngắc ngoải, dân chúng ở các nước này đang sống ngất ngư, chỉ chờ chết. Họ cũng tin tưởng rằng chủ nghĩa tư bản đang tiến đến bờ vực thẳm và chế độ cộng sản sẽ là chiếc thòng lọng siết cổ bọn đế quốc tư bản. Sự thật như thế nào? Mấy tay lãnh đạo cộng sản miệng nói xoen xoét như thế nhưng trong thâm tâm họ vẫn biết họ đang nói dối. Một trong những tay tổ cộng sản là ông Gorbachev đã thú nhận như thế.
Trong buổi thuyết trình vào ngày 12/3/2002 tại đại học Columbia (Hoa kỳ) với tựa đề “Russia: Today and the Future” (Nga sô: Hiện tại và Tương Lai), ông Gorbachev đã nêu rõ vấn đề dối trá của đảng cộng sản nhân dịp kỷ niệm 10 năm sau ngày sụp đổ của chế độ cộng sản nhờ chính sách đổi mới “perestroika” của ông. Ông nói vào thời điểm ông lên cầm quyền, khi các vệ tinh của Nga đang bay trên quỹ đạo, những cán bộ lãnh đạo chỉ bàn về vấn đề kem đánh răng, bột giặt..v..v.. nói chung chỉ là vấn đề hưởng thụ. Ông thêm: những cán bộ đảng chỉ điều hành quốc gia với sự gian dối (in đậm theo ý người viết). Chúng tôi, trong số đó có tôi, từng nói ‘Tư bản đang đi đến sự huỷ diệt, trong khi chúng ta đang phát triển tốt đẹp’, lẽ dĩ nhiên, đó chỉ là những lời tuyên truyền (nói dối, chú thích của người viết). Trên thực tế, quốc gia chúng tôi đang bị bỏ rơi đằng sau.”
Sự dối trá đã bám rễ trong tâm trí của những người cộng sản. Họ dùng bất cứ thủ đoạn nào để che dấu sự thật. Tất cả huyền thoại của một đảng cộng sản được trang bị bằng vũ khí bách chiến bách thắng (?) là chủ nghĩa Mác-Lê được bắt đầu bằng cuộc khởi hành xuống tàu đi Pháp của ông Hồ chí Minh. Trong khi ông đi tìm miếng cơm manh áo cho chính bản thân ông bằng cách gửi thư lên ông Bộ trưởng Thuộc địa Pháp xin được theo học ở trường thuộc địa để thành tài và có cơ hội phục vụ mẫu quốc thì đảng cộng sản lại nói ông xuống tàu để tìm đường cứu nước. Sau này, ông Hồ thấy nói dối như thế có lợi cho kế hoạch đánh bóng thân thế của ông nên ông không hề cải chính. Khi nắm trọn miền Bắc, ông Hồ lại dối trá bằng cách lấy bút hiệu Trần dân Tiên để tự viết tiểu sử mở đầu bằng câu: một người như Hồ Chủ tịch của chúng ta, với đức khiêm tốn nhường ấy và đương lúc b�
� bộn biết bao nhiêu công việc, làm sao có thể kể cho tôi nghe bình sinh của người được?
Ôi! Từ cổ chí kim, chưa thấy ai có được tính “khiêm tốn” như ông Hồ.
Bắt đầu từ chuyện tự viết tiểu sử bất hủ của ông Hồ để tuyên truyền rầm rộ trong đám nhân dân miền Bắc đói khổ, đảng cộng sản ngày càng nhận thấy “giá trị” của sự dối trá. Nó đánh lừa được đám dân chúng ít học, và họ sẵn sàng xả thân để đi đúng theo con đường mà đảng cộng sản muốn. Câu chuyện ngày xưa, mẹ thầy Tăng Sâm đang ngồi đan áo chợt có người chạy đến báo tin con bà đã giết người và đang bị quan huyện lùng bắt. Bà vẫn ngồi bình thản đan áo vì bà tin chắc chắn rằng đứa con không bao giờ làm những việc tầy trời như thế. Nhưng khi có người đến báo tin lần thứ ba thì bà đứng bật dậy và chạy trốn ngay khỏi nhà vì bà tin rằng quan quân thế nào cũng đến bắt cả bà. Một việc không có được lập đi lập lại chỉ mới ba lần mà đã có người tin thì huống gì những lời tuyên truyền của cộng sản được nhai đi nhai lại hàng trăm nghìn lần. Những lời tuyên truyền xuyên qua tai và găm vào óc của đám dân khốn cùng, ngay từ khi lọt lòng, trong mọi sinh hoạt từ sáng đến khuya, từ trường học đến công sở, trong nhà đến ngoài ngõ. Nó nói ra rả, cùng một luận điệu, cùng một ngôn từ, cũng một khuôn mẫu đến nỗi người ta nghĩ ngay đến cuộn băng từ tính, được phát thanh triệu lần như một. Vì thế, đồng bào miền Bắc cả tin vào đảng cộng sản cũng là điều dễ hiểu.
Trong một xã hội xảo ngôn, người dân bị bưng bít mọi sự thật thì những đứa trẻ lớn lên cũng tin đó là sự thật. Dĩ nhiên nhà trường không bảo thẳng những trẻ thơ phải nói dối nhưng sớm gieo vào đầu óc chúng những tư tưởng hận thù giai cấp; trong khi Luân lý Giáo khoa thư dạy phải yêu thương đồng loại. Thêm vào đó, đảng lại dạy chúng sớm biết nghi ngờ hết mọi người, ngay cả ông bà cha mẹ, để dám tố cáo những tư tưởng chống đối, phản cách mạng; còn Luân lý Giáo khoa thư lại dạy phải biết tôn kính những người già cả. Đây là một căn bệnh cố hữu của người cộng sản. Họ nghi ngờ tất cả, lúc nào cũng thấy địch chung quanh, và họ cho đó là “cảnh giác cách mạng”. Làng xã lại lập ra tổ “tam tam”, nghĩa là cứ ba nhà làm thành một tổ nhưng thật sự là dò xét, canh chừng lẫn nhau. Vì thế, ngay tại gia đình, mọi người đều kín miệng trong bất cứ chuyện gì, không để nhà bên cạnh biết việc trong nhà mình. Dân chúng sống mãi trong một bầu khí nghi kỵ, không dám tin ai, chẳng dám mở miệng nói với ai một điều gì thật trong lòng. Đảng cố ý biến cả nước thành nhân vật Tào Tháo thời Chiến quốc. Đã một thời, ở các làng Công giáo các cụ gặp nhau thường hỏi thăm, dạo này có khỏe không? Câu trả lời thường là, nhờ ơn Chúa, gia đình tôi vẫn bình thường. Sau năm 1954, câu trả lời chung nhất là, nhờ ơn bác và đảng, gia đình tôi vẫn bình thường. Biết mình đang nói dối nhưng vẫn phải nói, để sống còn. Ngay ở trong một xóm đạo, nơi mà đời sống tinh thần tương đối khá hơn ngoài xã hội, thế mà người dân còn phải nói dối thì huống gì bên ngoài lũy tre xanh, người ta còn dối trá đến đâu mà kể.
Giời mưa, mấy đấng lái “XôxítLe” cứ thế mà sướng
cyclo.jpg picture by nhacyeuem
Ở một tiệm thanh nữ hớt tóc
HairSalon.jpg picture by nhacyeuem
Những đứa trẻ miền Bắc lớn lên trong một khung cảnh dối trá đầy dẫy nghi ngờ như thế và dần dần chúng thấy dối trá là chuyện bình thường. Lớn lên, ra ngoài xã hội, chúng cũng nhận ra những điều thầy cô đứng trên bục giảng gân cổ tự hào về một xã hội cộng sản cũng chẳng đúng sự thật. Tôi còn nhớ năm 1975, lũ sinh viên gần ra trường chúng tôi được dồn vào giảng đường ở đại học Luật để học chính trị. Một giáo sư dạy Triết Mác-Lê từ Hà nội vào huênh hoang đứng trên bục giảng quả quyết rằng Nga đặt chân lên mặt trăng đầu tiên. Ngày lịch sử đó của cả nhân loại kể ra vẫn còn mới, vì chỉ cách đó mới 6 năm. Ban đầu chỉ nghe tiếng xầm xì nổi lên đâu đó; chỉ mấy phút sau cả giảng đường nhao nhao phản đối. Ông giáo sư đứng ngẩn người không hiểu (hoặc giả vờ không hiểu?) chuyện gì. Các tổ trưởng (cứ mười người có một tổ trưởng) yêu cầu chúng tôi yên lặng và hứa sẽ trình lên trên. Sau 15’ nghỉ giải lao, chính ông ta lên tiếng đính chính sự việc và nhìn nhận rằng Mỹ đã đưa người lên mặt trăng đầu tiên. Từ chuyện này, tôi nghiệm ra một điều, đảng cộng sản của ông nói dối hoặc chính ông nói dối. Nếu đó là sự thật, hoặc ít nhất đó là điều ông được biết và tin qua sách vở của đảng từ năm 1969 thì bằng mọi cách ông phải bảo vệ sự thật đó. Ông tin đó là sự thật vì lẽ đơn giản là ông đặt hết niềm tin vào đảng. Tôi không nghĩ một niềm tin trong 6 năm lại có thể bị sụp đổ chỉ sau 15’ phù du. Khi đính chính câu chuyện lịch sử đó, vô tình ông đã chưởi thẳng vào mặt đảng cộng sản, gián tiếp tố cáo sự dối trá của đảng, mà chính ông (tôi nghĩ) phải là một đảng viên. Còn nếu đảng không dạy nói như thế, thì chính ông trong một phút say sưa với chủ thuyết Mác-Lê, mê mẩn thành trì Xô-viết. đã bốc đồng cho mấy ông tổ cộng sản đặt chân lên mặt trăng. Như thế, chính ông là người nói dối. Một người được xem là đại diện cho giới trí thức miền Bắc, có học vị, giảng dạy ở bậc đại học mà nói dối dễ dàng đến vậy thì quả thật con người cộng sản không còn liêm sỉ. Chưa kể đến chuyện ông ta dám khinh thường trình độ nhận thức của đám sinh viên miền Nam. Điều này tổn thương tự ái bọn sinh viên chúng tôi nhiều nhất. Từ khinh bỉ đám trí thức cộng sản miền Bắc đ
ến tức giận vì tự ái, chúng tôi chỉ biết lặng lẽ nhìn nhau thở dài.

Trừ những đứa trẻ lớn lên ở làng xóm giữ gìn một nếp sống tôn giáo nghiêm nhặt, hoặc sinh trưởng trong một gia đình nho học, và cha mẹ còn biết giữ lấy nho phong, tay quyết không nhúng chàm, còn lại phần lớn những đứa trẻ này bước vào đời đều què quặt về mặt luân lý. Chúng không được trang bị những giá trị luân lý căn bản của lòng Nhân, của tâm hồn Lễ Nghĩa, và của cách hành xử Trí Tín. Hành trang của chúng là trái tim chất chứa hận thù giai cấp, tâm hồn đầy dẫy nghi ngờ và trí óc với mớ kiến thức khá chừng mực. Ủy viên Trung ương đảng Trần bạch Đằng, năm 1977, phải nhìn nhận con nít miền Nam lễ phép hơn con nít ở miền Bắc. Nhưng đức Lễ này thảm thương thay đã chấm dứt ngay sau năm 1975 vì đảng cộng sản đã áp dụng chính sách ngu dân (con cái trong chế độ cũ không được học lên cao) và áp đặt nền giáo dục phi luân lý cho con em miền Nam. Thế là nguyên cả một thế hệ đầu tiên thời hậu chiến sống mất kỷ cương, lững thững đặt chân xuống cuộc đời với nhiều gương xấu của cha ông, trong đó sự dối trá nổi bật hơn hết.
May mắn thay cho lớp trẻ thời hậu chiến là tôn giáo vẫn còn chiếm giữ một vị trí quan trọng trong xã hội từ Nam chí Bắc. Nhà thờ, chùa chiền, thánh thất vẫn là nơi dạy dỗ và cổ võ một nền luân lý truyền thống của cha ông. Vai trò của các linh mục, sơ, thượng tọa và các thầy chưa bao giờ bức thiết bằng lúc này, khi đất nước ngả nghiêng trong hỗn loạn luân lý, khi tuổi trẻ đang mất dần định hướng. Tôn giáo có tác dụng như một cái phanh, kìm giữ một tuổi trẻ bơ vơ đang lao mình xuống vực thẳm của vật chất, thản nhiên buông thả mọi giá trị tinh thần. Sự giằng co giữa tôn giáo và xã hội xem ra khá quyết liệt và tôn giáo đôi lúc phải ngậm ngùi nhìn tuổi trẻ Việt nam đang lún ngày càng sâu vào vũng lầy của cuộc đời. Tôi có người bạn nhân chuyến về thăm địa phận Nha trang kể lại rằng, các tu sinh (những người đang tập sự trong đời sống tu trì để trở thành linh mục) vẫn thản nhiên nói dối không ngượng ngùng. Người bạn đơn cử một thí dụ (theo lời tâm sự của cha Bề trên), khi ngài hỏi một tu sinh đã quét nhà chưa, anh ta trả lời đã quét rồi, nhưng ngài biết là anh ta chưa làm; khi hỏi gặng thì anh ta nói là sẽ làm. Thật rõ ràng ngay lúc trả lời anh đã nói dối. Nên biết thêm, những tu sinh này đã được tuyển chọn trong muôn ngàn kẻ muốn dâng mình cho Chúa. Họ là những người đã được sàng lọc, thế mà bụi trần vẫn còn vướng trên áo, ngấm trong tim và lộ ra trong câu nói.
Tay tài liều lắm cơ, cứ thế mà đâm vào, chả sợ gì, miệng còn bô bô:”xe nhà nước chứ có phải của thằng này đâu? Thiệt là…bức xúc.
AuTa.jpg picture by nhacyeuem
TaAu.jpg picture by nhacyeuem
Ngày 27/4/2006, nhân chuyến đi Rôma về, Đức Hồng Y Phạm minh Mẫn đã chuyện vãn với giới Liên Tu sĩ của Tổng Giáo phận Sàigòn. Trong buổi chia sẻ với khoảng 60 đại diện của các Dòng Tu và Tu hội nam nữ, ngài kể lại chuyến đi Rôma, đồng thời đưa ra một vài đề nghị về tu sinh. ĐHY Mẫn nói, “Liên quan đến Chủng viện, bây giờ có đề nghị năm thứ nhất của chủng viện làm năm tu đức để rửa sạch bụi đời và trau dồi những khả năng cần thiết khác. Vì nhiều chủng sinh đã học đại học mà viết một câu tiếng Việt cũng không rồi. Bên cạnh thiện chí, còn có nhiều chuyện khác không lành mạnh đi vào tâm thức của những người trẻ nhập tu. Do đó, phải đào tạo cho các chủng sinh có ý hướng ngay lành, có kỹ năng đáp trả Ơn Gọi, có khả năng bỏ mình vác thập giá. Tôi cảm nghiệm điều này hết sức sâu xa: phải bỏ thói đời, phải bỏ thói ăn gian nói dối. Vì cả xã hội đã như vậy rồi.” (in đậm theo ý người viết), (LM. Nguyễn văn Khải, D.C.C.T., lược ghi)
Nhận xét của ĐHY Mẫn phản ảnh một sự thật phũ phàng ở xã hội Việt nam ngày nay. Sự dối trá đã bao trùm trong mọi sinh hoạt của người dân. Tuổi trẻ từ nhỏ đã không được thấm nhuần tinh thần Luân lý Giáo khoa thư, khi lớn lên bước vào công sở cũng gặp những cảnh dối trá lươn lẹo của lớp cha ông, thì dĩ nhiên chúng cũng phải sống dối trá lươn lẹo cho phù hợp. Ở ống thì dài, ở bầu thì tròn. Nói dối và ăn cắp là hai thói xấu phổ biến ở những công ty quốc doanh. Trong thời bao cấp, công nhân ra sức bòn mót của công. Trước hết vì công nhân quá nghèo, hai nữa là vì mồ cha chung không ai khóc. Lấy được cứ lấy, lỗ lã đã có nhà nước lo. Cấp dưới làm láo báo cáo hay vì để làm vừa lòng cấp trên. Còn cấp trên chỉ là những người trưởng thành trong khói lửa, không có lấy một chút kiến thức nào về điều hành, về quản lý nhưng lại muốn giữ bổng lộc của nhà nước. Ôi! Chưa bao giờ câu nói của Hoài Nam Tử từ mấy nghìn năm trước lại có ý nghĩa đến thế: “Trên đời có ba đại họa, đức ít mà ân sủng nhiều, tài ít mà địa vị cao, công nhỏ mà bổng lộc lớn.” Những người cộng sản mang danh là lãnh đạo ở nước Việt nam hiện nay, từ các cơ quan hành chánh đến những bộ phận của đảng, đều mắc phải những đại họa này.
Người cộng sản nào ở bất cứ nơi nào trên trái đất này đều xem sự gian dối là phương tiện để sống còn. Từ mọi lãnh vực kinh tế, chính trị, văn hóa, giáo dục, luôn luôn thấy sự dối trá. Họ nói dối dễ dàng, như người ta ăn một bát cơm ngon. Mãi rồi sự dối trá thấm nhuần vào máu, hễ ngồi xuống để bàn chuyện, lập tức trong tâm tư của họ phải nghĩ ngay đến việc phải che dấu sự thật, làm thế nào để nói dối thật hay, hầu qua mặt được người dân, hoặc con mắt quan sát quốc tế. Tôi có người bạn nói đùa rằng Thế Vận Hội không có môn thi nói dối, và nếu có chắc chắn những người cộng sản sẽ chiếm hết cả ba huy chương, vàng, bạc, và đồng. Tôi bật cười nhưng nghĩ quả không ngoa.
Con trâu vừa kéo vừa lầm bầm:” Thiệt
đúng là …năm tuổi
, xui tận mạng!”
NamTuoiXuiThiet.jpg picture by nhacyeuem
Mới đây, báo Tuổi trẻ trong nước đưa tin về chuyện các quan cộng sản nói dối bên Tàu. Sự thật giới quan trường một số địa phương ở Trung Quốc đã tồn tại một “dây chuyền nói dối”: quan làng nói dối quan xã, quan xã nói dối quan huyện, cứ thế nói dối lên trên. Ý kiến cư dân mạng tham gia “Diễn đàn nhân dân Trung Quốc” trên hệ thống Nhân Dân Nhật Báo tập trung tóm tắt mấy điểm sau:
Thứ nhất, các quan chức có tội, có sai lầm nhưng vẫn muốn giữ ghế.
Thứ hai, một số quan chức cho rằng muốn thăng quan tiến chức nhanh để mưu lợi nhiều hơn thì dùng các “kế hoạch nói dối”.
Thứ ba, một số quan chức bản thân sa đọa hưởng lạc nhưng cố tạo ra hình tượng “trong sạch”.
Thứ tư, có những lãnh đạo cấp trên thích nghe cấp dưới nói dối, bởi những thành tích của cấp dưới làm tăng thành tích của cấp trên. Cấp trên thích, cấp dưới ăn theo. Ở một số nơi, phong khí quan trường bất chính, lãnh đạo thích nhiều công nên chỉ thích nghe thành tích, không thích nghe khuyết điểm, do đó cấp dưới tha hồ nói dối. Ở một địa phương mà trò nói dối “thịnh hành” thì người nói thật sẽ gặp rủi ro lớn.
Bây giờ đổi tên Tàu thành Việt nam thì câu chuyện trên của các quan cộng sản ở trong nước cũng y chang. Cũng từng ấy lý do mà nói dối. Ôi! Còn gì đau đớn hơn khi tuổi trẻ Việt nam lớn lên trong một xã hội đầy dẫy những dối trá và họ phải uốn mình theo dòng đời để mưu sinh, kiếm sống. Một đất nước Việt nam như thế thì làm sao xây dựng cho thật sự phú cường, hạnh phúc.
Chiến dịch trăm năm trồng người của Quản Trọng (không phải ý ông Hồ đâu nhé!) bức thiết hơn bao giờ. Cần phải tôn trọng những luân lý trong cuốn Giáo khoa thư. Cần phải cổ võ một nền luân lý căn bản cho con em ngay từ thuở cắp sách đến trường. Phải làm ngay từ bây giờ và cũng phải mất nhiều thế hệ mới lấy lại được thăng bằng luân lý cho xã hội Việt nam.
Trễ nhưng vẫn còn hơn không.
Sơn Nghị
Paltalk_VN-Flag-sm.jpg picture by nhacyeuem
Nhóm PV. Paltalk Nam California, Hoa Kỳ tổng hợp tin tức:
Việt Vùng Vịnh
Đàn Chim Việt.com
Việt Land
Việt Catholic News
Vàng Anh Blog
Bút Tre Blog
Written by muoisau
Tháng Hai 12, 2009 lúc 3:05 sáng
Posted in Human Right

Diễn Hành Bolsa- Một Câu Hỏi- Một Giấc Mơ

Hình ảnh minh hoạ: Xe hoa diễn hành Tết Kỷ Sửu 2009 trên phố Bolsa do thành phố Westminnster tổ chức với hơn mười ngàn người tham dự.
XKS363.jpg picture by nhacyeuem
XKS370.jpg picture by nhacyeuem
Các quân binh chủng Việt Nam Cộng Hòa
XKS5.jpg picture by nhacyeuem
XKS-Lumix23.jpg picture by nhacyeuem
Dân biểu liên bang Cao Quang Ánh đến từ Louisiana được chào đón nồng nhiệt.
XKS57.jpg picture by nhacyeuem
XKS192.jpg picture by nhacyeuem

Nhìn về nước Mỹ Dân Chủ hôm nay, tôi có một Câu Hỏi và một Giấc Mơ- Như Hà (Hà Nội).

Giấc mơ Mỹ
Hôm nay, ngày 20 tháng 01 năm 2009! Không chỉ nước Mỹ… mà hàng triệu triệu con tim những người yêu chuộng hoà bình tự do trên thế giới đều hướng về nước Mỹ, hướng về thủ đô Washington DC để cùng nhau chứng kiến một sự kiện trọng đại. Đó là sự kiện một người Mỹ da màu bước lên đài vinh quang, long trọng đặt tay lên quyển hiến pháp Hoa Kỳ, tuyên thệ nhậm chức tổng thống thứ 44 hợp chủng quốc Hoa Kỳ vĩ đại.
Nếu có ai đó vẫn đôi chút hoài nghi, không tin nước Mỹ là xứ sở của những điều không thể, không tin giấc mơ của lớp cha anh lập quốc vẫn tồn tại trong nước Mỹ thời nay, hay vẫn nghi ngờ về sức mạnh của nền dân chủ Mỹ, thì câu trả lời dành cho quý vị chính là đêm nay
Đó là câu mở đầu cho bài diễn văn mừng chiến thắng đầy xúc động của vị tân tổng thống Barack Obama trong mùa bầu cử vừa qua. Phải! Sức mạnh dân chủ Mỹ là nền tảng cho những điều không thể để trở thành những điều có thể mà bất cứ ai còn nghi ngờ về sức mạnh vô địch của nhân dân.
Chính nhân dân, chính nền dân chủ đã sáng suốt lựa chọn Obama vào vị trí xứng đáng.
Chính nhân dân đã biến mơ ước của bất kỳ ai trở thành hiện thực. Không ai có thể tưởng tượng được rằng. Chỉ cách đây chưa đầy hai năm thôi…Mấy ai có thể nghĩ rằng một người Mỹ gốc phi không phải là tầng lớp vinh gia thế phiệt, không có cội nguồn gốc gác oanh liệt như những dòng họ truyền thống của nước Mỹ lại có thể giành thắng lợi trong cuộc bầu cử tổng thống nước Mỹ.
Chúng ta hãy đọc đoạn trích sau đây. “Trong cuộc đua trường kỳ và khó khăn như thế này, chỉ riêng sự thành công của Thượng nghị sỹ Obama đã khiến tôi cảm thấy kính trọng năng lực và sự bền chí của ông. Việc ông truyền cảm hứng và niềm hy vọng cho hàng triệu người Mỹ, những người đã từng tưởng là mình không có mấy vai trò trong việc bầu chọn tổng thống Mỹ, càng khiến tôi ngưỡng mộ và trân trọng ông”. Ông quả xứng đáng với lời ca ngợi trên của thượng nghị sĩ John McCain. Chỉ với hơn một năm với một nỗ lực phi thường, ông đã chinh phục được cử tri Mỹ đa phần là người da trắng một cách thuyết phục nhất.
Hôm nay, Nhân sự kiện trong đại này. Nhìn vào nước Mỹ, chúng ta không khỏi không đặt câu hỏi là tại sao nước Mỹ lại hùng cường đến vậy? Điều gì đã tạo lên một quốc gia trong đó có tất các các chủng tộc, sắc tộc trên thế giới lại có thể đoàn kết lại, lại có thể nắm tay nhau để tạo lên một sức mạnh dân tộc vĩ đại như vậy?
Tại sao với chỉ hơn 230 năm lập quốc, mà nước Mỹ lại có những bước tiến lịch sử khổng lồ… Một nước Mỹ trong mơ !!!Mà trong khi đó, đối một số dân tộc lâu đời trên thế giới lại không thể có đựoc, chỉ là niềm mơ ước??Vậy bí quyết đó nằm ở đâu
Xin thưa! Đó chính là sức mạnh dân chủ. Sức mạnh cuả sự vô địch do quyền lực nhân dân tạo dựng lên. Chúng ta đều khẳng định, nhân tố làm nên lịch sử chính là nhân dân. Nhưng để tạo lên sức mạnh vô dịch của nền dân chủ, chúng ta không quên những cá nhân, những nhân tố đã tạo dầy công tạo dựng nên nền tảng cho cây dân chủ nẩy mầm đơm hoa kết trái. Sự tác động tích cực của các cá nhân tiêu biểu đã góp phần làm nên lịch sử. Họ chính là hạt nhân của một cao trào cách mạng. hướng quần chúng nhân dân đi theo những giá trị tư tưởng dân chủ bền vững
Theo tôi, yếu tố những CON NGƯỜI. xuất chúng chính là bí quyết quan trọng nhất cho sự thành công của nước Mỹ. Những con người tiêu biểu, ưu tú đã biết vận dụng và có những bước đột phá để phát huy khả năng của con người, để tạo nên sức mạnh của cộng đồng và tạo lên một xã hội lý tưởng nhất
Nếu không có tư tưởng khai sáng và những nhà lập quốc, những nhà tư tưởng Hoa Kỳ đã mở ra chiến dịch vận động bang Niw york chấp nhận tham gia vào hiệp ước liên bang để tạo dựng lên Hợp chủng quốc Hoa Kỳ hôm nay, thì nước Mỹ sẽ ra sao?
Phải! Chính những nhân tố cá nhân, những yếu nhân của lịch sử Hoa Kỳ, những nhà lập quốc, những vị tổng thống Hoa Kỳ, kế tiếp nhau làm nên một phần của lịch sử hoa Kỳ. Họ chính là những người nắm giữ chiếc chìa khoá để mở ra cánh cửa của tự do, của công bằng, bình đẳng và bác ái. Họ chính là những người biết tao lên sức mạnh của một dân tộc.
Nước Mỹ biết ơn họ, nhân loại biết ơn họ. Biết ơn một G. Woshington, người đi tiên phong trong viêc gieo cây mầm dân chủ cho nước Mỹ
sau này. Biết ơn một T.M Jeffeson đã soạn lên bản tuyên ngôn bất hủ đã xác tín quyền làm người, quyền con người mà bấy lâu nay nhân loại hằng khao khát và đổ không biết bao nhiêu máu xương để đi tìm ra cái chân lý đó.
Không biết ơn sao được bởi nó là cuốn cầm nang là điểm tựa, nền tảng cho hàng loạt các văn kiện của mọi quốc gia khác ra đời. Từ bản tuyên ngôn bất hủ đó là động lực phấn đấu, là kim chỉ nam cho mọi hành động của những người chân chính trên toàn thế giới làm nên cuộc đổi đời cho dân tộc mình
XKS170.jpg picture by nhacyeuem
XKS171.jpg picture by nhacyeuem
XKS286.jpg picture by nhacyeuem
XKS291.jpg picture by nhacyeuem
XKS219.jpg picture by nhacyeuem
Thượng nghị sĩ tiểu bang California, Lou Correa đang chúc tết đồng bào tị nạn.
XKS74.jpg picture by nhacyeuem
Nhóm sắc tộc thiểu số Cao Niên Á Châu
XKS463.jpg picture by nhacyeuem
Ca sĩ Thanh Lan và các diễn viên Kịch Đoàn Hải Ngoại quận Cam.
XKS187.jpg picture by nhacyeuem

Những con người làm nên lịch sử Hoa Kỳ
Họ chính là những nhà lập quốc Hoà Kỳ trong buổi đầu dựng nước. Họ chính là một G. Washington vĩ đại. Cha đẻ của nền dân chủ Mỹ. Chính ông là người đã nêu gương sáng về đạo đức đối nhân xử thế cũng như đặt nền móng cho việc thực hiện điều luật về giới hạn hai nhiệm kỳ tổng thống sau này
Nếu khi đó ông cũng như bao kẻ tầm thường khác, vì cái bả vinh quang, khi đã leo lên được cái ghế quyền lực đã vội quên lời hứa của ngày hôm qua để tham quyền cố vị giành cho bản thân, cho thân tộc mình những quyền lực vĩnh cửu, thì hôm nay đây hình hài Hoa Kỳ sẽ ra sao? Bản đồ Thế giới sẽ ra sao! Ai mà biết được một Seda, một Naponeon nữa của nước Mỹ sẽ ra đời để thống trị toàn thế giới???
Vì vậy không chỉ nhân dân Mỹ biết ơn ông mà nhân loại cũng nghiêng mình kính cẩn trước sự vĩ đại của ông. Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đã nhất trí tuyên bố về ông 5 ngày sau khi mất là: “Đứng đầu trong chiến tranh, đứng đầu trong hòa bình và đứng đầu trong trái tim của nhân dân”. Ông là người vĩ đại nhất trong những người vĩ đại.
Ngày nay khi viếng thăm mộ của Thomas Jefferson, vị tổng thống thứ ba nước Mỹ, người ta thấy ghi trên bia mộ nhưng dòng chữ hết sức bình dị nhưng đầy tự hào “Đây là nơi an nghỉ cuối cùng của Thomas Jefferson, tác giả của bản Tuyên ngôn Độc lập Mỹ, của Đạo luật Virginia về tự do tín ngưỡng, và là cha đẻ của trường Đại học Virginia”. Ông chính là một trong những người đã sáng lập lên nước Mỹ. Ông là một phần của lịch sử nước Mỹ, hình ảnh của ông sẽ mãi mãi trường tồn trên vách núi Rushmore tên tuổi của ông sẽ gắn liền với lịc sử nước Mỹ và thế giới
Người dân Mỹ biết ơn A.Braham Lincol vị tổng thống của lòng dân do dân và vì dân. Chính ông là người đã đưa tư tưởng của bản tuyên ngôn bất hủ đó vào thực tiễn. Chính ông là người đã tháo bỏ ách nô lệ cho hàng triệu triệu con người khốn khổ.
Trên đời này không có gì đau khổ hơn, trăn trở day dứt và hổ thẹn hơn khi chính con người lại bóc lột chính con người. Một điều mà không thấy xảy ra trong bất cứ loài vật nào trên trái đất.
Không có gì hổ thẹn hơn khi một quốc gia, nơi khai sinh ra bản tuyên ngôn bất hủ, một quôc gia được lập lên cũng bởi những tư tưởng vĩ đại nêu lên trong bản tuyên ngôn đó, một quốc gia được tạo dựng lên bởi “. Mọi người sinh ra đều bình đẳng, tạo hoá ban cho họ quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc“. Không vì lý do gì lại phản bội chính mình để chà đạp nên người khác, để đang tâm bóc lột đồng loại.
A Lincol không phải là người khai sáng nhưng ông chính là người thức tỉnh lương tâm Mỹ, là người trưc tiếp tháo bỏ ách nô lệ cho những người lao động khốn khổ . Người Mỹ da màu biết ơn ông. Một con người vĩ đại của mọi thời đại. Nhiều người dân Mỹ đã trìu mến gọi ông với cái tên là cha Lincoln.
Với Franklin Delano Roosevel vị tổng thống thứ 32 của nước Mỹ cũng vậy. Ông đồng thời cũng là vị tổng thống duy nhất có hơn hai nhiệm kỳ tổng thống. ông cũng là một yếu nhân quan trọng của thế giới khi đưa nước Mỹ tham gia vào thế chiến thứ 2, góp phần chiến thắng trong việc tiêu diệt chủ nghĩa phát xít và chủ nghĩa quân phiệt tàn bạo….
Bốn mươi tư đời tổng thống kế tiếp nhau lên nắm quyền điều hành đất nước. Tuy với những thang bậc về năng lực tài năng có thể khác nhau, nhưng họ đã xứng đáng với sự lựa chọn sáng suốt của nhân dân. Họ là những hạt giống tốt nhất trải qua sự sàng lọc, lựa chọn của nhân dân một cách xứng đáng nhất. Đó chính là sức mạnh dân chủ được thể hiện
Quá trình hình thành và phát triển của nước Mỹ
Muốn biết về những gì nước Mỹ đã trải qua, không gì bằng bạn hảy hỏi thăm Giắc.Landon. Ông ấy sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện về nước Mỹ một cách đầy đủ
233 năm kể từ khi tổng thống G. Washington đọc tuyên ngôn khai sinh ra hợp chúng quốc Hoa Kỳ, nước Mỹ cũng đ
ã trải qua những thăng trầm trong lịch sử. Nhất là giai đoạn đầu trong th ời kỳ lập quốc. Do những mâu thuẫn nảy sinh trong quá trình hình thành và phát triển, đã dẫn đến những cuộc chiến tranh tranh giành lãnh thổ, những cuộc nội chiến đẫm máu và một xã hội Mỹ có những lúc tưởng như bị bế tắc, bị tha hoá bởi những thế lực xã hội băng đảng Gangtes vv…
Rồi một nước Mỹ luôn là mục tiêu đánh phá của các thế lực thù địch đen tối, kẻ thù của nền dân chủ luôn rình rập chống lại một nước Mỹ hùng cường, đối với chúng nước Mỹ càng mạnh bao nhiêu, càng thể hiện tính dân chủ bao nhiêu thì ngày cáo chung của chúng cũng sẽ đến gần bấy nhiêu. Lên chúng rất run sợ và tìm mọi cách chống phá.
Nhưng nước Mỹ đã vựợt qua tất cả bằng những nỗ lực phi thường. Đúng như trong bài diễn văn chúc mừng đối thủ của Thượng nghị sỹ Cộng hòa John McCain, ông đã phát biểu“ …. Hãy luôn tin tưởng vào triển vọng và sự vĩ đại của nước Mỹ, bởi không gì là không thể ở đất nước này. Người Mỹ không bao giờ bỏ cuộc. Chúng ta không bao giờ đầu hàng. Chúng ta không trốn tránh lịch sử; chúng ta làm nên lịch sử…”
Đúng như lời ông nói, nước Mỹ hay nói chính xác hơn là tính ưu việt của chế độ dân chủ là luôn tự điều chỉnh và luôn đổi mới, đổi mới không ngừng bởi nó tuân theo quá trình tiến hoá có tính qui luật, đào thải và phát triển một cách tích cực thông qua sự chọn lựa của nhân dân. Bất kỳ điều gì có tác động tiêu cực đến cơ thể nước Mỹ cho dù đó là chính trị kinh tế văn hoá xã hội vv..cho đến nhân tố con người sẽ lập tức bị caí cơ thể dân chủ đào thải! Mảnh đất dân chủ chỉ chấp nhận những cây mầm tốt nhất, cho ra những hoa thơm trái ngọt nhất được đơm hoa kết trái trên nước Mỹ mà thôi.
Nước Mỹ của những điều kỳ diệu.
Hướng về nước Mỹ hôm nay, chúng ta không thể không điểm lại quá trình hình thành và phát triển của nước Mỹ. Nhà nước dân chủ kiểu mẫu đầu tiên trên thế giới. 233 năm quả là quá ngắn so với chiều dài lịch sử của một dân tộc. Vậy mà nhân lọai chứng kiến một đất nước theo đúng nghĩa của một quốc gia Hợp chủng quốc đầu tiên trên thế giới. Nước Mỹ đã hội tụ đủ các dân tộc, sắc tộc, tín ngưỡng tôn giáo cùng chung sống cùng nhau tạo dựng lên một đất nước, một dân tộc vĩ đại. Xa hơn nữa là một quốc gia hùng cường giàu có vào bậc nhất trên thế giới. Quả là điều kỳ diệu.
Với nước Mỹ không có điều gì là không thể! Bạn muốn trở thành một doanh nhân!!!Xin thưa nước Mỹ sẽ cho bạn những cơ hội tốt nhất cho dù bạn chỉ là một sinh viên nghèo hay một người chưa học hết lớp ba trường làng..
Không tin ư?Bạn đã biết đến một Thomats Edison chưa! Ông là một nhà phát minh vĩ đại nhất từ trước tới nay. Với vốn học chưa hết tiểu học và chỉ có mảnh giấy ghi nhận xét của cô giáo phụ trách đưọc ông lưu lại sau hơn 20 năm “…Cách tốt nhất là nên cho trò Tôm về chăn lợn…”. Nếu không phải là nước Mỹ, liệu Edison có được chắp cho đôi cách ước mơ trở thành hiện thực được không!!! Chỉ có nước Mỹ đã sản sinh và tôi luyện ra những con người như thế mà thôi. Tài năng chỉ được đem ra thi thố khi nó được tạo cho những điều kiện tốt nhất, bằng không nó sẽ bị thui chột trong môi trường độc tài toàn trị như Việt Nam hiện nay là một minh chứng
Quí vị không tin ư! Một Bil Gates đã từ bỏ trường đại học Howadr danh tiếng, với hai bàn tay trắng để trở thành người giầu nhất hành tinh..khi lập lên tập đoàn phần mềm Microsoft nổi tiếng và ông cũng trở lên nổi tiếng bởi có tấm lòng vàng, các hoạt động từ thiện là mục đích cao cả của ông, chỉ có một Bil Gates của nước Mỹ mới có tính cách cao thượng, giảm dị hiếm có như vậy thôi.
Một người giàu nhất hành tinh, muốn cái gì sẽ được cái nấy, vậy mà khi sang thăm và làm việc tại Việt Nam. Bil Gater đã đi trên chiếc xe Tyota 12 chỗ ngồi từ Hà Nội đến tỉnh Bắc Ninh của Việt Nam !!!Cũng như ông đã giữ đúng lời hứa sẽ hiến tặng toàn bộ tài sản cho nhân loại khi vừa tròn 50 tuổi!!!
Thật là bình dị và phi thường…Không biết những đại gia Việt Nam khi biết những thông tin này về Bil Gates có cảm thấy hổ thẹn và ray rứt trong lòng không!!! Tôi tin là không! bới một mảnh đất cằn cỗi sẽ không bao giờ nảy sinh ra một cây mầm tốt. Một môi trường độc tài, một xã hội tham nhũng thì chỉ có những kẻ sâu mọt mà thôi
Không tin ư! Một Abraham Lincol, xuất thân từ tầng lớp bình dân nghèo đói thất học, đã vươn lên trở thành vĩ nhận của nước Mỹ, của nhân loại và hôm nay đây mới cách đây hai năm thôi, một thượng nghĩ sĩ da màu vô danh tiểu tốt Barac Obama, đã làm nên sự kiện, trở thành vị tổng thống da màu đầu tiên, với những nỗ lực vô song có một không hai trong lịch sử nước Mỹ.
Không phải ngẫu nhiên mà hôm nay nước Mỹ trở thành điểm đến, niềm ao ước của hàng triệu triệu con người muốn sinh sống và làm việc. Không phải ngẫu nhiên trong quá khứ và hiện tại hàng năm có hàng trăm nghìn nhà khoa học, nhà văn, những chính nhân chính trị muốn lấy nước Mỹ làm nơi neo đậu. Rõ ràng những điều đó đã chứng minh cho ta một điều, hôm nay nước Mỹ là thiên đường của nhân loại
XKS128.jpg picture by nhacyeuem

Chánh Biện Lý Orange County, Tony Rackauckas
XKS95.jpg picture by nhacyeuem

Bolsa Vũ trống, do cộng đồng Đại Hàn biểu diễn , với nhiều màu sắc rực rỡ.
XKS474.jpg picture by nhacyeuem
XKS253.jpg picture by nhacyeuem

Áo dài đi trước, hội kèn theo sau
XKS261.jpg picture by nhacyeuem
Nhanh lên đi chứ, để hắn một mình tội nghiệp
XKS-Pentax190.jpg picture by nhacyeuem
XKS349.jpg picture by nhacyeuem
Ảnh hưởng của giá trị dân chủ Mỹ đối với thế giới.
Kể từ khi nước Mỹ ra đời cho đến nay ảnh hưởng của nước Mỹ đối với thế giới mang tính toàn diện. Từ kinh tế, chính trị cho tới văn hoá và lối sống Mỹ. Nước Mỹ đã đóng góp công sức rất lớn và quan trọng cho thế giới đặc biệt về chính trị tư tưởng. Chế độ dân chủ mẫu mực của nước Mỹ đã làm thay đổi cả lịch sử thế giới. Nước Mỹ chính là nơi khai sinh ra nền dân chủ thế giới
Như chúng ta đã biết, trải qua quá trình đấu tranh và phát triển. Loài người đã phải mất bao công sức để đi tìm cho mình một con đường có tính vĩnh hằng là hạnh phúc ấm no. Biết bao nhà tư tưởng, nhà hiền triết vĩ đại từ đông sang tây, từ cổ chí kim… Từ Đức Kito cho đến đấng tối cao Mohamet, từ Đức phật Thichcamauni cho tới các triết gia lẫy lừng như Khổng tử, lão tử vv.. đã nghiền ngẫm để tạo ra những giá trị tư tưởng mong đi tìm hạnh phúc, giảm bớt khổ đau cho loài người, nhưng đều chưa đạt được điều mong muốn cho nhân loại.
Nhưng chỉ với một triết lý đơn giản đến không ngờ ” Mọi người sinh ra đều bình đẳng, tạo hoá ban cho họ các quyền bất khả xâm phạm đó là quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc” Những nhà lập quốc Hoa Kỳ đã làm nên điều kỳ diệu… họ tìm ra chiếc chìa khoá vạn năng mà bấy lâu nay loài người mơ ước tìm kiếm, hoá ra nó ở ngay trước mắt ta, ở ngay chung quanh ta và ở chính trong ta.
Quyền con người. Chỉ có quyền con người được phát huy một cách khả dụng nhất, sẽ đem lại những điều kỳ diệu nhất, mà nước Mỹ là một minh chứng Đó chính là phát hiện vĩ đại nhất của loài người mà công đầu thuộc về nước Mỹ, những nhà lập pháp Mỹ. Đó cũng chính là một phát minh vĩ đại nhất trong mọi phát minh vĩ đại.
Khi hiệu quả từ phát minh về “quyền con người” có tác dụng thì hê quả tất yếu của nó sẽ mang đến những sác mầu mới, những cuôc cách mạng mới. Một chế độ dân chủ mà trong đó ngươì dân với các quyền của mình đã thể hiện vai trò cá nhân để tạo lên một cộng đồng vững mạnh. Làm nền tảng cho mọt xã hội phát triển, Phát huy tối đa nguồn lực con người trong mọi lĩnh vực. Bởi vậy suy cho cùng thì chế độ dân chủ sẽ là nền tảng quan trọng nhất cho mọi lĩnh vực khác trong đời sống xã hội phát triển.
Từ khi cái phát minh về “quyền con người” ra đời và được nước Mỹ đem ra sử dụng, nó đã mang lại hiệu quả vô cùng to lớn. Màu đen tang tóc và màu đỏ tàn khốc đã dần thay thế từ tây sang đông, từ bắc xuống nam bằng một màu xanh hoà bình hạnh phúc. Tiếng cười và những cử chỉ thân thiện thay cho sự thù hận đau thương. Nước Mỹ đã đem lại hạnh phúc cho nhân loại, nước Mỹ xứng đáng là cái nôi của nền văn minh dân chủ thời đại.
Về kinh tế cũng vậy. Nước Mỹ đã tận dụng triệt để bản chất tốt đẹp của chế độ dân chủ để phát huy sức mạnh con người trong lĩnh vực kinh tế. Nhưng bước tiến quan trọng về phát triển kinh tế đã đưa nước Mỹ lên vị trí số 1 trên thế giới. Với một nền kinh tế năng động có tính thị trường, nước Mỹ có mức giao dịch mậu dịch hàng năm hơn 10 nghìn tỉ USD. Có thu nhập bình quân đầu người DDP trên 10 nghìn USD.
Với một chế độ dân chủ kiểu mẫu và một nền kinh tế hùng mạnh, nước Mỹ ý thức được vị trí lãnh đạo của một cường quốc luôn luôn tác động và đi đầu trong mọi lĩnh vực đời sống chính trị xã hội an ninh kinh tế trên toàn thế giới. Vì một lý do hết sức đơn giản, nước Mỹ là quốc gia hợp chúng quốc, đa dân tộc đa sắc tộc, công dân Mỹ có nguồn gốc từ khắp nới trên thế giới. Do đó bất kỳ ở đâu trên thế cũng ảnh hưởng đến lợi ích nước Mỹ. Nước Mỹ là quốc gia có ảnh hưởng nhất trên thế giới.
Thế giới đối với nước Mỹ.
Nước Mỹ là quốc gia có ảnh hưởng nhất trên thế giới!Còn thế giới có ảnh hưởng với nước Mỹ như thế nào. Trước hết nhìn trên bản đồ nước Mỹ chỉ là một phần của thế giới. Tuy về địa lý nước Mỹ cách biệt với thế giới bởi các đại dương bao bọc. Nhưng trong quá trình phát triển của mình, nước Mỹ không thế phát triển khi cô lập với thế giới bên ngoài và trong suốt hơn 200 năm nước Mỹ luôn có mối quan hệ với các châu lục khác trên thế giới. Vì vậy thế giới có ảnh hưởng rất lớn đối với nước Mỹ và nước Mỹ luôn là bạn là đồng minh của các dân tộc khác trên thế giới. Họ đón nhận sự giúp đỡ chí tình của nước Mỹ, cũng như lấy nước Mỹ làm biểu tượng của tinh thần dân chủ, tự do và bác ái cho công cuộc đấu tranh cách mạng đòi quyền làm người của các dân tộc. Ngày nay rất nhiều quốc gia đã đi theo con đường dân chủ của Hoa Kỳ, đấu tranh để xây dựng lên nhà nươc dân chủ nhân dân và Hoa Kỳ luôn là biểu tượng của các nước để họ noi theo.
Nhưng đi ngược lại với trào lưu dân chủ hoá, không ít các thế lực đen tối đã hằn học và thù nghịch với Hoa Kỳ. Xuất phất từ quyền lợi và lợi ích cá nhân hẹp hòi. Các thế lực đó đang ngày để tìm cách chống lại nước Mỹ, hay làm giảm bớt ảnh hưởng của nước Mỹ trên thế giới, họ nấp dưới chiêu bài dân tộc chủ nghĩa, kích động sự thù hằn dân tộc, sắc tộc, tôn giáo với mục đích duy nhất là hòng mưu toan chống lại Hoa Kỳ, là thành trì của hoà bình, dân chủ thế giới.
Nước Mỹ luôn là mục tiêu khủng bố của các thế lực đen tối. Nước Mỹ luôn là cái gai của các thế lực thù địch. Trong thâm tâm họ thì việc tìm cách tranh giành ảnh hưởng vị trí lãnh đạo của nước Mỹ là mục tiêu quan trọng. Việc tạo lên một dân tộc để phục vụ cho lợi ích cá nhân và của dân tộc đó đã kích động sự hằn thù đối với nước Mỹ dân chủ đã dẫn đến những h
ành động cực đoan nguy hiểm.
Các thế lực đen tối đang tìm cách liên minh, liên kết với nhau để tạo lên một thế giới đa cực, nhằm giảm ưu thế và đối đầu trực tiếp với nước Mỹ, với nền dân chủ thế giới. Những cái đầu nóng ở Maskoba ở Bắc Kinh cùng với các tên sen đầm khu vực khác đang mưu toan đưa thế giới trở lại thời kỳ chiến tranh lạnh.Trục liên minh ma quỉ và nhóm khủng bố hồi giáo cực đoan Al Keyda đang là mối đe doạ hiện hữu đối với nước Mỹ dân chủ. Buộc lòng Hoa Kỳ phải có những hành động thích ứng để bảo vệ lợi ích và an ninh của chính nước Mỹ và thế giới.
XKS397.jpg picture by nhacyeuem
XKS317.jpg picture by nhacyeuem
Pháp Luân Công

XKS323.jpg picture by nhacyeuem


Khăn đống áo dài cưỡi môtô.

XKS331.jpg picture by nhacyeuem
XKS355.jpg picture by nhacyeuem


Đâu là điểm yếu của nước Mỹ
Điểm yếu lớn nhất của nước Mỹ là không tạo dựng lên bộ máy tuyên truyền, cổ vũ cho tư tưởng dân chủ. Hoa Kỳ đã không biết kết hợp giữa lý thuyết và thực hành, giữa lý luận và thực tiễn. Họ quá tôn sùng chủ nghĩa thực dụng.
”Caí gì là điểm yếu của ta thì sẽ là thế mạnh của kẻ thù” và kẻ thù của Hoa Kỳ đã biết lợi dụng điều này để dùng bộ máy tuyên truyền khổng lồ để chống lại nước Mỹ. mê hoặc mọi người về một nước Mỹ ngáo ộp xấu xa, tạo dựng lên hình ảnh một nước Mỹ đen tối, lấy nước Mỹ làm nhân vật tội ác phản diện trong lòng mọi người. Thủ đoạn này đã phần nào đem lại sự thành công nhất thời cho các thế lực đen tối và làm chậm quá trình dân chủ hoá trên toàn thế giới.
Tôn Tử một nhà quân sự lỗi lạc của Trung Hoa cổ đại đã nói về kế đánh thành “Thượng sách là đánh vào lòng người, dùng biện pháp thuyết phục để chinh phục kẻ thù, thứ đén là dùng mưu mẹo và hạ sách là dùng vũ lực” Nếu Hoa Kỳ biết khắc phục điểm yếu này, với lợi thế sức mạnh sẵn có biết kết hợp với việc đẩy mạnh các hoạt động tuyên truyền vận động các giá trị dân chủ, không chỉ trong phạm vi nước Mỹ mà nhân rộng ra toàn thế giới. Nếu khắc phục được điểm yếu cốt tử này nhất định sẽ thu phục được lòng người đó là kế thượng sách nhất trong các kế mà Tôn tử đã dẫn dụ.
Hẳn mọi người còn nhớ nước Mỹ được ra đời cũng bởi chính sự thuyết phục của tư tưởng khia sáng, của các nhà tư tưởng Hoa Kỳ buổi đâu lập quốc.
Tôi có một câu hỏi…?
Xu thế dân chủ hoá toàn cầu có tất yếu, khi cái dòng chảy Việt Nam không thể cưỡng lại được, buộc lòng phải hoà chung vào một phần của dòng chảy thế giới. Những người CSVN để tồn tại bắt buộc phải thay đổi một số chính sách. Nhưng về bản chất họ không thay đổi, trong thâm tâm họ vẫn coi nước Mỹ là thù nghịch.
Họ vẫn nhìn sang bên kia bờ đại tây dương với ánh mắt dò xét và hằn học. Họ luôn đề cao cái luận điệu “cảnh giác với các diễn biến hoà bình“. Thực chất là nhằm ngăn cản quá trình dân chủ hoá đất nước.
Nhưng cho dù có mưu mô xảo quyệt đến đâu, cho dù cố tình ngăn cản bưng bít sự thật thì bàn tay lông lá của họ sẽ không che khuất được ánh mặt trời. Sự hoà nhập với thế giới đã vén lên bức màn lịch sử nhân loại sau bao năm trong tăm tối, người dân đã phần nào hiểu được sự thật những giá trị thật về một nước Mỹ dân chủ, về thân thế và sự nghiệp của những nhà cách mạng dân chủ Mỹ
Cũng như bao người dân Việt Nam khác đã và đang sống trong một chế độ độc tài toàn trị. Mọi quyền công dân được hạn chế trong một khu vực được qui định không phải bởi pháp luật mà bởi một nhóm người tự nhận và tự phong cho mình cái quyền đứng trên người khác, ban phát cho chúng tôi những người dân cuộc sống do họ định ra. Giờ đây thông qua các phương tiện truyền thông điện tử, tôi mới nghiệm được ra sự thật tại sao Việt Nam đến bây giờ vẫn sống trong nghèo khổ và tại sao nước Mỹ lại hùng cường và sung sướng
Những người CSVN cho rằng họ có công đánh duổi ngoại bang, họ tuyên truyền nhồi sọ, áp đặt cho chúng tôi những giá trị tư tưởng phản nghịch. Cho đến bây giờ họ vẫn tự nhận họ là chính nghĩa, cho đến bây giờ ánh hào quang ảo ảnh của quá khứ vẫn làm họ lu mờ và biết bao người dân vẫn lầm tưởng nhưng giá trị mà họ tuyên truyền là chân lý.
Người xưa có câu “không biết thì không bị coi là có tội“Cũng có thể sự ngộ nhận vì ấu trĩ, non nớt do nhận thức thời đại chưa thật thấu đáo sẽ mang đến sự sai lầm, lâm lẫn đáng tiếc của một thế hệ hay một cá nhân. Những người cộng sản Việt Nam cũng vậy, trong quá trình hoạt động cách mạng của quá khứ, có thể do trình độ nhận thức tư tưởng chính trị hoặc giả bị mê hoặc do sự tuyên truyền của chủ nghia CS làm cho họ lầm lẫn.
Nhưng riêng tôi lại không đồng tình với cách biện luận như vậy, bởi sự ngộ nhận, ấu trĩ và lầm lẫn của họ chỉ là tức thời trong một thời khắc nhất định, chứ họ không thể mông muội suốt 60 năm qua. Nhất là những bậc tiền bối cộng sản tại sao họ lại không biết và đã che giấu bưng bít thông tin, không cho nhân dân biết về một nước Mỹ dân chủ và những nhà lập quốc Hoa Kỳ, những bậc vĩ nhân của thời đại ??
Không những vậy họ còn dựng lên hình ảnh một nước Mỹ đế quốc xấu xa, chuyên đi áp bức bóc lột các dân tộc khác??Vì sao vậy? Vì sao họ lại làm thế và họ phải trả lời trước nhân dân về một nước Mỹ hôm nay. Họ phải trả lời trư�
�c nhân dân tại sao họ lại che giấu sự thật về nước Mỹ dân chủ, tự do và công lý và những con người vĩ đại của dân tộc Hoa Kỳ, của nhân dân thế giới??????
XKS454.jpg picture by nhacyeuem
XKS429.jpg picture by nhacyeuem

Bà Triệu… gốc Mễ. Dân biểu Lorreta Sanchez, người bạn tốt luôn vận động Democracy and Freedom Rights for VietNam.  Lạ kỳ, đến người Mễ (Mexico) cũng đi ra đường vận động  Tự Do Dân Chủ cho cái nước Việt Nam của mình:)
XKS-Pentax14.jpg picture by nhacyeuem
XKS217.jpg picture by nhacyeuem
XKS199.jpg picture by nhacyeuem
XKS439.jpg picture by nhacyeuem
XKS447.jpg picture by nhacyeuem

Đó là câu hỏi duy nhất của tôi gửi đến những người cộng sản Việt Nam. Đồng thời tôi cũng mong rằng đây không chỉ là câu hỏi của riêng tôi, mà là câu hỏi của nhiều người Việt Nam khác
Trông người lại ngẫm đến ta, qua màn ảnh nhỏ khi chứng kiến những hoạt động diễu hành cũng như buổi lễ nhậm chức tổng thống của nước Mỹ sao mà thấy thèm muốn…. Họ như vậy, còn ta thì sao….??? Đất nước của tôi hiện vẫn đang trong vòng tăm tối đói nghèo bởi nghịch đảng. Cảnh chia ly thù hận vẫn chưa chấm dứt thậm chí nó còn được nuôi dưỡng bới sự oan trái bất công!!!Tất cả những điều đó đã gieo vào lòng sự bi quan tuyệt vọng cho những ai còn nặng lòng với nước
Xin đừng tuyệt vọng!Xin đừng oán trách và xin đừng buông xuôi! Hỡi những ai còn chần chừ do dự, bi quan yếm thế hay chưa dám xã thân vì đất nước. Hãy lấy bài học của người, lấy tấm gương của người để làm động lực noi theo Phải làm gì điều gì tốt nhất để cống hiến cho tổ quốc.



Các Xướng Ngôn Viên chính trong buổi Diễn Hành xe hoa: Minh Phượng- Đỗ Tân Khoa- Lâm Quỳnh- Kermit Marsh(Trái sang phải).
XKS1160.jpg picture by nhacyeuem


Xuân đã đến rồi gieo rắc ngàn hồn hoa xuống đời…

XKS-Pentax146.jpg picture by nhacyeuem
XKS1177.jpg picture by nhacyeuem


….và một giấc mơ!!!
Để kết thúc bài viết này, cũng như bao người khác mong muốn có những giấc mơ đẹp, tôi cũng mong có một giấc mơ như Mục su Martin Luther King về đất nước tôi!
Tôi mơ ước những ai chứng kiến ngày lễ đang quang của tổng thống Obama sẽ liên tưởng tới con người Việt Nam, dân tộc Việt Nam, đất nước Việt Nam! Để tự vấn lương tâm..Phải nghĩ gì và làm gì..cho vận mệnh đất nước..cho tương lai dân tộc
Tôi mơ ước về những người Việt Nam, bất kể họ là ai ở bất cứ cương vị vị trí nào không phân biệt giới tính tuổi tác và quan điểm chính trị. Qua các phương tiện truyền thông, khi chứng kiến buổi lễ nhận chức tổng thống trọng đại ngày hôm nay của ông Barack Obama !Nghĩ về một nước Mỹ vẻ vang…Nghĩ về những con người quả cảm vĩ đại đã làm lên một dân tộc vĩ đại, để dấn thân, để từ bỏ những toan tính tầm thường, hướng tới những giá trị vĩnh cửu hòng đem lại lợi ích cho dân tộc Việt Nam thân yêu của mình.
Trông gương người khác, nhìn thấy đất nước của những điều kỳ diệu. Tôi ước ao những người CSVN đang lãnh đạo đất nước hiện nay. Xin quí vị chớ mải ham hố quyền lực và ích kỷ cá nhân, hãy vì một dân tộc. Hãy vì một tương lai và tiền đồ tươi sáng của con em chúng ta, trong đó có con em của quí vị. Hãy trao trả cho dân tộc, cho những người dân, nhưng người thân, những người hàng xóm của mình cái quyền tối thượng, cơ bản của mỗi con người. Để mọi người được sử dụng cái quyền thiêng liêng đó như một thứ tài sản quí giá nhất để cống hiến cho xã hội và như một thứ vũ khí hữu hiệu nhất trong việc bảo vệ cho chính họ.
Tôi tin tưởng rằng khi người dân được trao trả thứ tài sản cao quí đó, thì đất nước nhất định sẽ chuyển mình đi lên vì sức mạnh đóng góp của toàn dân, vì sức mạnh dân chủ đã được phát huy một cách hữu hiệu
Tôi tin tưởng rằng, những đứa con của quí vị sẽ không bằng lòng, khi chúng biết rằng cha ông chúng lại dùng quyền hành và thủ đoạn để chiếm đoạt những điều kiện sống tối thiểu của những đứa trẻ bạn bè thân thiện hàng ngày của chúng, đem về nhà để giành riêng cho chúng.
Tôi tin là như thế và tôi có một mơ ước sẽ có một ngày không xa, dân chủ sẽ đến với đất nước Việt Nam .
Như Hà
Hà Nội, ngày 20/1/2008 (25/Tết Kỷ Sửu)
Paltalk_VN-Flag-sm.jpg picture by nhacyeuem

Nhóm phóng viên Paltalk tổng hợp tin từ các nguồnhttp://muoisau.wordpress.com/2009/02/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét