Thứ Ba, 10 tháng 5, 2011

Chỉ Có Sự Thật mới cứu cho tất cả!



Lê Tùng Châu
-
Tôi đọc bài này (*) (ký tên tác giả là Như Thuần) ở Yahoo News, mà không thấy “nguồn” nên lục trên web một hồi, thì dẫn sang forum này.
Đây là diễn đàn mở, nên tôi xin vài dòng góp ý.
Tôi nghĩ đây là vấn đề trọng đại của bao gia đình, bao thế thệ, bao con người, đang, và sẽ là người lớn, trưởng thành, rồi trung niên . . .có nghĩa là vấn đề sinh tử của nước Việt Nam (VN).
Một quốc gia sẽ không bao giờ có tương lai khi những người trẻ, tức là hạt giống của xứ sở đó, mà hư hoại gần hết ….như thanh thiếu niên VN hiện nay.
Do đó, nếu chúng ta còn tâm huyết, có thao thức, âu lo thực sự cho tương lai nước nhà, thì điều trước hết là chúng ta phải Nói Thật, Nghĩ Thật Không Tránh Né, đặng cùng nhau tìm đâu là nguyên nhân mà cùng nhau chung tay sửa đổi, (mà không biết có còn kịp hay không đây nữa?)
Trước khi vào phần chính, tôi xin giới hạn chủ đề quanh việc văn hóa ứng xử, học làm người, hay nói cách khác, chỉ gói gọn ý chính trong phạm vi nhân văn của học sinh, sinh viên (rồi về sau họ sẽ là những công dân, thâm chí là quan chức to nhỏ, hay nguyên thủ quốc gia…) chứ chưa nói tới lĩnh vực kiến thức phổ quát bắt buộc khác phải có của một “trí thức” như khoa học Toán (Toán) và khoa học thực nghiệm (Vật lý, Hóa học), Information Technology.
Tôi cho rằng, bạn:
ĐỪNG:
A – Bạn đừng than vãn sao vào công sở hay nơi phố chợ, trên các nẻo đường, mà gặp quá nhiều người vô văn hóa (ứng xử)
B – Bạn đừng than vãn sao ngày càng nhiều sinh viên học sinh (SVHS) VN gần như chẳng có bao nhiêu trình độ học vấn mà lại quá nhiều hư hỏng đua đòi: bỏ học – mua bằng, ngồi cafe, chơi game, đua xe, thậm chí trai gái, đánh ghen, đánh nhau dành “gái”, ngay từ cấp 2! Năm sau nhiều hơn năm trước! Đến nỗi tự những diễn biến xám đen này của lớp học trò nhỏ đã sản sinh ra cái “phrase” quái gở nhất: Bạo Lực Học Đường (nếu bạn bình tâm nghĩ kỹ thì bạn sẽ thấy không sao hiểu nổi cái lối nói vô nghĩa ấy), một tên gọi chưa từng có để chỉ nơi trường học có học trò đánh giết nhau tận tình!
C – Bạn đừng than vãn sao xã hội ngày càng tan nát về đạo đức, suy đồi tàn mạt về phong khí xã hội. Ở đâu cũng có trộm cắp cướp giật. Ngồi với bạn hay một mình, dù là trong quán café sang trọng chớ không phải ngoài công viên, vẫn bị giật điện thoại hay tài sản quý giá khác v.v…Hễ bước ra đường là hầu như không còn an toàn, hiểu theo nghĩa giản dị nhất, cũng khó có, nhất là nơi các thành phố lớn! Các tội phạm hình sự tầm thường man rợ nhất như từ thưở man di: chỉ quanh quẩn trong vòng tiền, của –> mạng người, bất chấp là người xa lạ cho đến người có cùng huyết thống máu mủ gia tộc. . .ngày càng nhiều và vô luân khủng khiếp!
Mà HÃY:
A1 : –> Bạn hãy tự hỏi 10, 20 hoặc 30 năm về trước, những người ứng xử vô văn hóa kia HỌC cái gì? ở đâu?
B1 : –> Bạn hãy tự hỏi các em học sinh cấp 1, 2, 3 rồi là sinh viên, đã HỌC cái gì? ở đâu?
C1 : –> Bạn hãy tự hỏi những kẻ cướp giật, những tội phạm vô luân hiện nay 10, 20 hoặc 30 năm về trước HỌC cái gì? ở đâu?
Chắc hẳn bạn cũng như tôi không khó gì mà không trả lời được: tất cả đều học Mác Lenin, HCM; và học dưới “mái trường xã hội chủ nghĩa”, do những đảng viên CS-cán bộ giáo dục (giáo viên) dạy.
Bạn kinh ngạc lắm hả? Chính thủ phạm là ở đó, là “lỗi hệ thống” đó đó!
Xin trích từ bài của Như Thuần: “ . . . trường học là nơi ngoài gia đình chịu trách nhiệm về nhiều biến động cả tốt lẫn xấu về tinh thần và thể chất của học sinh, trong khi nhiệm vụ trọng tâm của nhà trường được coi là giáo dục con người. 
Theo GS.TS Phạm Minh Hạc, nguyên bộ trưởng bộ Giáo dục và Đào tạo, ngay cả khi các quy định cho phép việc xử lý học sinh đến mức cao nhất – có thể nói tận cùng và cần thiết – là đuổi học, ngay cả khi việc vi phạm các quy tắc đạo đức của học sinh trở nên thường xuyên và ngày càng nghiêm trọng hơn, thì các thiết chế của hệ thống, từ người thầy cho đến ngành giáo dục và cả xã hội, cần phải xem lại chương trình giảng dạy . . .” – hết trích
Để bạn thấy không chỉ tôi mà cả Như Thuần hay cựu bộ trưởng giáo dục cũng quy về chỗ lỗi GỐC đó: chương trình dạy
Một chương trình dạy học, giáo dục, đào tạo cho thanh thiếu niên biết bao thế hệ đã qua, bốn năm chục năm qua cho tới giờ này, đã không còn thể nào chối cãi, bào chữa gì được nữa: phá sản và hoàn toàn thất bại!
Vậy ta hãy thử xem xem cái chương trình ấy nó dạy cái gì mà trẻ con hư hết vậy?
Nó đã chính trị hóa học đường, dạy-bắt buộc-áp đặt cho trẻ em SVHS những gì không cần thiết cho chính các em, mà lại cần cho chính “những trò chơi” của người lớn: Chính trị.
Đã là Chính trị thì có phải có quấy, có đúng có sai, có chính có tà, có thật có dối …cốt sao thu đoạt được Quyền, Lợi về cho phe phái mình, cho nên dù mình có bậy có quấy cũng nói thành hay thành giỏi, dù mình có thua cũng bảo rằng thắng, dù mình có dốt nát u tối cũng tự phong là “đỉnh cao trí tuệ”, dù mình vô học bất tài chẳng sáng tạo được gì, chẳng làm ra được đồng nào, toàn ăn theo phát minh của nhân loại, toàn đi xin xỏ, vay mượn nương nhờ “thế cục” chính trị thế giới mà vẫn hô hào rêu rao đao to búa lớn nào là “phát triển” không ngừng, nào là gặt được những “kỳ tích kinh tế” mà thế giới phải công nhận v.v…Cái lối tự biên tự diễn, “tự vẽ bùa tự đeo” ấy chỉ có thể là “kế sách” trong một giai đoạn ngắn nhất thời nhằm ngụy biện, “nói lấy được” sặc mùi tuyên truyền một cách ấu trĩ đáng xấu hổ.
Trong khi việc giáo dục là việc lâu dài, ngay chính và bền bỉ với những đức tính kèm theo là:
- Chân thật, biết rõ về mình, không che đậy, không bưng bít, không ngụy tín.
- Luôn hoài nghi, tự hỏi, tỉnh táo, khách quan trong suy tư, nhận định.
- Luôn sáng tạo, không ngừng thích ứng với thời thế.
- Luôn ưu tư, tìm tòi những đường hướng hướng thượng dài lâu cho quốc gia dân tộc (Khai Phóng)
Lẽ ra phải dạy cho con trẻ biết Yêu thương, Chân thật, Ước mơ, Khám phá, thì toàn chương trình dạy kia làm ngược lại: Hận thù, Giả dối, Cầu an, Chấp nhận.
Lẽ ra phải làm gương cho con trẻ biết yêu thương thì Thầy cô trong trường học, người lớn nhan nhản trong xã hội lại hận thù, đấu đá tranh dành.
Lẽ ra phải làm gương cho con trẻ biết Chân thật, Ước mơ, Khám phá thì Thầy cô trong trường học, người lớn nhan nhản trong xã hội lại Giả dối, Cầu an, Chấp nhận, bịt mắt bịt tai trước những bất công khi cần phải lên tiếng, cốt sao cho yên ổn phần mình là nhất!
Cái lỗi GỐC sờ sờ ra như thế, năm sau nguy cơ cao hơn năm trước, thời gian càng trôi mối họa càng đến gấp, sản sinh ra biết bao “học sinh hư” và là nguyên nhân gây nên một “cánh đồng chết” bao trùm toàn xứ sở như thế mà không chịu “hồi đầu thị ngạn-quay đầu là bờ” thì cái hiểm họa không bom đạn này sẽ còn kinh hoàng hơn trăm ngàn lần chiến tranh nữa.
Đảng cộng sản VN hãy dừng tay lại trước khi quá muộn!
Lê Tùng Châu
Saigon rạng sáng 10/5/2011
——————-
[Mời bạn xem thêm 2 bài cùng chủ đề tôi đã viết và cảnh báo từ 2 năm trước:
VỀ ĐÂU HỌC SINH VIỆT NAM? (bài 1)
và: VỀ ĐÂU HỌC SINH VIỆT NAM? (bài 2) - ]
————————————-
(*):
Học sinh “hư” đi đâu?
Chiều ngày 5.5.2011, hội đồng kỷ luật của trường THCS Nguyễn Hiền, quận 12, TP.HCM đã họp và ra quyết định với hình thức kỷ luật cao nhất là buộc thôi học một năm đối với nhóm nữ sinh tổ chức đánh bạn và quay vidéo clip rồi tung lên mạng. Đây không phải là lần đầu tiên có một trường học áp dụng biện pháp được coi là mạnh nhất đối với học sinh vi phạm kỉ luật.
Đuổi học làm chi?
Theo quan điểm của nhà trường và phòng GD-ĐT quận 12, đuổi học là cách để giúp các em không tái phạm việc đánh nhau và tạo điều kiện cho các em có thời gian sửa đổi, rèn luyện đạo đức để trở lại học tập một năm sau đó.
Nhưng ở một khía cạnh khá “thực tế” khác, đuổi học cũng là biện pháp nhằm không để học sinh bị kỷ luật gây ảnh hưởng xấu tới việc giảng dạy, tới các học sinh khác, ảnh hưởng cả quá trình giáo dục nói chung của nhà trường, hơn là tạo điều kiện cho bản thân học sinh đó được sửa đổi.
Trên các diễn đàn dành cho các bậc cha mẹ, hàng loạt những câu hỏi đã được đặt ra: Những em học sinh bị đuổi học sẽ đi về đâu? Liệu năm sau các em trở lại trường hay bỏ học luôn? Liệu xã hội có phải gánh chịu mọi hậu quả vì tiếp nhận thêm một công dân xấu?
Cũng có nhiều ý kiến cho rằng, hình thức đuổi học đối với các học sinh hư đã xưa cũ và không còn phù hợp. Một phụ huynh có nick name vuvkhoi trên một diễn đàn thắc mắc: “Buộc thôi học một năm có làm các em thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn? Hay là khi không có sự quản lý, giáo dục của nhà trường các em càng dấn sâu vào hư hỏng?”
Đó quả thật là những câu hỏi rất khó trả lời!
Trường nên xem lại trường
Xử lý thì đã làm nhiều, nhưng ít khi nào sau những trường hợp như  vậy, ngành giáo dục và đơn vị cơ sở là trường học, tự tìm hiểu xem tại sao những mầm mống có khả năng phát triển thành tội ác như vậy lại nảy nở mà mình không hay biết và không thể nhăn chặn, trong khi trường học là nơi ngoài gia đình chịu trách nhiệm về nhiều biến động cả tốt lẫn xấu về tinh thần và thể chất của học sinh, trong khi nhiệm vụ trọng tâm của nhà trường được coi là giáo dục con người.
Theo GS.TS Phạm Minh Hạc, nguyên bộ trưởng bộ Giáo dục và Đào tạo, ngay cả khi các quy định cho phép việc xử lý học sinh đến mức cao nhất – có thể nói tận cùng và cần thiết – là đuổi học, ngay cả  khi việc vi phạm các quy tắc đạo  đức của học sinh trở nên thường xuyên và ngày càng nghiêm trọng hơn, thì các thiết chế của hệ thống, từ người thầy cho đến ngành giáo dục và cả xã hội, cần phải xem lại chương trình giảng dạy, cách thức và biện pháp sư phạm đang được áp dụng có chuẩn mực hay không.
“Đứa trẻ hư không biến mất; nó chỉ chuyển từ chỗ này sang chỗ khác”.
Tất cả các nguyên lý giáo dục đều thừa nhận rằng những giá trị được tiếp thu và hình thành ở mỗi học sinh luôn luôn phụ thuộc vào việc các em được giáo dục, đồng thời tiếp nhận các tư tưởng và các chuẩn mực đạo đức của gia đình và xã hội.
Hãy khoan vội kết tội cho các “công cụ” khiến các em dễ dàng tiêm nhiễm với cái xấu, vì bản thân chuyện hấp thụ cái xấu trong lứa tuổi học sinh cũng rất nhanh, trong khi việc phân biệt rạch ròi giữa cái tốt và cái xấu lại đòi hỏi cả một quá trình.
Cho nên, cũng giống như việc cảnh sát giao thông nên giáo dục mọi công dân tôn trọng luật giao thông thay vì chỉ chăm chăm chờ xử phạt, nhà trường không thể trốn tránh trách nhiệm trong việc kết hợp cùng với gia đình để giáo dục học sinh từ bỏ thói quen dùng bạo lực để giải quyết các xung đột trong thế giới học trò.
Chỗ dựa cuối cùng
Ai cũng biết, một khi đã bị đẩy ra khỏi môi trường sư phạm, thì các em sẽ phải đối mặt với nhiều nguy cơ hơn từ xã hội. Chuyên viên tư vấn tâm lý Lý Thị  Mai chia sẻ bà từng tiếp xúc với rất nhiều trẻ vị thành niên hư hỏng, thậm chí phạm pháp chỉ vì bị trường học, thành trì cuối cùng nơi các em có thể nương tựa, đã từ chối các em, khi mà chính các em đã không còn chỗ dựa đáng tin cậy nhất của tuổi thơ là cha mẹ.
Còn với các bậc cha mẹ có con bị đuổi học, họ không còn cách nào khác là chấp nhận hình thức kỷ luật mà nhà trường đã đưa ra cho con mình. Nhưng rồi họ sẽ lại bằng mọi cách tìm một ngôi trường khác để tiếp tục gửi con. Áp dụng biện pháp đuổi học thành ra không có tác dụng. Đứa trẻ hư không biến mất; nó chỉ chuyển từ chỗ này sang chỗ khác.
Khi tâm hồn một đứa trẻ bị hỏng hóc, không thể chữa trị chỉ bản thân đứa trẻ đó mà phải chữa trị cả cha mẹ nó. “Trong khi Việt Nam chưa có những trường học đặc biệt dành để giáo dục học sinh hư hỏng, việc kỷ luật học sinh bằng hình thức đuổi học nên được xem xét cẩn thận từ mọi khía cạnh, bằng không chúng ta chỉ giải quyết được phần ngọn”, bà Mai phân tích.
NHƯ THUẦN
(đã đăng  ở Yahoo News)
———————–
LTC:
Dưới đây là một vài tin liên quan, chứng minh chắc nịch cho sự thực đau lòng: Chính giáo dục cộng sản, Mác Lenin, HCM đã làm lớp trẻ hóa điên. Cũng chỉ vì đảng CSVN đã lấy họ làm công cụ tuyên truyền chính trị, chứ không coi họ là tài nguyên đất nước. Họ là nạn nhân trực tiếp thương đau và oan uổng nhất. Cũng “ăn học”, đồng phục, sách vở tới trường nhưng họ hoàn toàn không có chút kiến thức và nhân cách trưởng thành.
Ý hệ cộng sản độc luận một chiều đã biến học sinh thành một cái đầu rỗng, một trái tim hoang, thì con người tránh sao khỏi mất phương hướng, cộng với những thực tại băng hoại đạo đức xung quanh làm cho trẻ rất dễ trở nên sa đọa, hoảng loạn, “tâm thần” bệnh!
Theo: http://letungchau.blogspot.com/2011/05/chi-co-su-that-moi-cuu-cho-tat-ca.html
Vài Bài Liên Quan:
Giới trẻ cũng hoảng vì ‘bội thực clip sex’
Lại xôn xao clip sex nữ sinh trường Y
Tiếp tục xuất hiện clip sex của SV ĐH Mỏ
Xôn xao nhiều vụ tự tử của teen
Categories: Uncategorized
Be the first to like this post.
  1. Anh Dũng 0935203070
    Tháng Năm 10, 2011 lúc 15:01 | #1
    Vốn quen nghe các ông mượn danh tri thức để “phản biện” các đường lối, chính sách của Đảng trên trang mạng Bauxite Việt Nam, nhưng tôi vẫn bị sốc khi đọc bài “Chiến tranh Việt Nam và ngày 30 tháng 4 dưới mắt Tiến sĩ Cũ Huy Hà Vũ” trên trang mạng.
    Với cách diễn giải vòng vèo, thoạt nghe tưởng cách nhìn của ông Vũ về ngày 30/4 có “sáng kiến” mới lạ, nhằm “mở đường cho người Mỹ có thua thì cũng vẫn reo vui được với nền hòa bình đã tới với người Việt” như nhận xét của ông Phạm Toàn nhưng thực chất vẫn là những lập luận tôi đã biết và đã nghe hơn 30 năm qua do một số người Mỹ và những người mang danh “dân chủ”, “cấp tiến” ở trong nước như Tiêu Dao Bảo Cự, Dương Thu Hương, Nguyễn Thanh Giang đã phát biểu mòn rồi, rốt cục cũng chỉ hướng tới con đường là tìm cách phủ nhận vai trò lãnh đạo cuộc chiến giành độc lập, tự do cho đất nước của ĐCSVN. Khôi hài thay, những thủ thuật biện xảo của ông chỉ lừa bịp được những người không có cơ hội tiếp cận thông tin. Sau đây, tôi sẽ trả lời từng vấn đề ông nêu ra (được ông Phạm Toàn bốc thơm):
    1, Ông Vũ ủng hộ luận điểm của Mỹ là họ “can thiệp quân sự” ở Việt Nam là nhằm “ngăn chặn sự bành trướng của chủ nghĩa cộng sản”, Mỹ thất bại trong cuộc chiến là do không hiểu hệ tư tưởng “phủ nhận chủ nghĩa ly khai” của người Việt chứ (hàm ý) không thua lực lượng cộng sản mà đại diện là ĐCSVN.
    Đây là một trong những lý do chủ yếu Mỹ đưa ra để biện minh cho một trong những cuộc xâm lược tàn khốc nhất trong lịch sử văn minh nhân loại. Vậy có phải Mỹ “can thiệp quân sự” vào Việt Nam chỉ nhằm “ngăn chặn sự bành trướng của chủ nghĩa cộng sản” không? Xin ông giải thích giùm nh ững vấn đề sau:
    (1) Trong khi giới chức Mỹ tuyên bố công khai “chặn đứng cộng sản” ở Việt Nam , thì ở nơi khác họ lại sống chung với cộng sản, soạn thảo hiệp ước với Nga Xô, mở rộng giao thương với Đông Âu, ủng hộ Tito ở Nam Tư?
    (2)Cùng thời điểm đó, hơn ¼ thế giới theo Cộng sản, Cuba ở ngay sát nách Mỹ là Cộng sản, toàn thể Đông Âu theo Cộng sản và hai gộc Cộng sản là Nga và Tàu, tại sao Mỹ không chống ở nơi đó mà lại đi chống ở một nước nghèo, nhỏ, xa xôi như Việt Nam, vừa mới kiệt quệ sau cuộc chiến dài 9 năm và nhất là không có khả năng gây bất cứ sự nguy hại nào cho Mỹ?
    (3)Cùng sự kiện ngày 4/11/1956, xe tăng Nga tiến quân vào Budapest, nói theo kiểu Mỹ là “một sự xâm lăng trắng trợn của cộng sản”, nhưng Mỹ chỉ can thiệp bằng miệng, hứa suông sẽ đem quân can thiệp rồi án binh bất động, trong khi Việt Nam không có “quân xâm lăng nước ngoài” nào?
    (4) Thế ông giải thích của chính ông Thứ trưởng BQP John T.McNaughton tuyên bố ngày 24/3/1965 là “thực ra chỉ có 10% nỗ lực của Mỹ để giúp người dân Nam Việt nam, 20% có mục đích giữ Nam Việt Nam (và những lãnh thổ lân cận) khỏi rơi vào tay Trung Quốc, và phần lớn nhất, 70%, là để “tránh một thất bại nhục nhã của Mỹ”” (trong cuốn sách The Endless War của giáo sư James P.Harisson), ông hiểu thế nào?
    Mỹ tham chiến là bởi sự “tự tôn” của một kẻ tự cho mình “cái đầu tầu kéo cả thế giới”, “là một thị trấn ở trên ngọn đồi mà cả thế giới phải nhìn lên ngưỡng mộ và dập theo những giá trị đạo đức của xã hội Mỹ”, chứ đấu phải có ý tốt gì với nhân dân Việt Nam. Lỡ sa lầy khi bao trả 80% chi phí cuộc chiến cho thực dân Pháp mà thất bại thảm hại, Mỹ quyết phá Hiệp ước Geneve, tạo dựng và thao túng Việt Nam Cộng hòa, điên cuồng tàn phá tiêu diệt giống nòi, không tha đến nhành cây, ngọn cỏ của Việt Nam. Mỹ hay ông Vũ có trăm ngàn cách bao biện cho mục đích xâm lược của Mỹ thì cũng không thể che lập được dã tâm của tên đế quốc tàn bạo bậc nhất của lịch sử nhân loại.
    2, Ông Vũ cho rằng “cuộc chiến tranh này của Hoa Kỳ lại dẫn đến cuộc chiến huynh đệ tương tàn giữa những người Việt”, tức ông cho rằng Hoa Kỳ là nguyên nhân dẫn đến “cuộc nội chiến” 2 miền Nam – Bắc và tên gọi ngày 30/4 chỉ là ngày “kết thúc cuộc nội chiến giữa những người Việt” chứ không phải là ngày giải phóng miền Nam “khỏi sự chiếm đóng của Hoa Kỳ” . Có nghĩa ông Vũ cho rằng chiến tranh giải phóng miền Nam là miền Bắc xâm lược miền Nam ? Mỹ từ kẻ chủ động gây chiến lại được ông Vũ kéo lại thành kẻ xúc tác cho cuộc chiến ư? Không hiểu ông uống phải thuốc lú hay cậy chút chữ nghĩa lên cơn hâm nói càn. Giá ông là người Mỹ nói đây là cuộc nội chiến tôi còn có thể biện minh được, đường đường kẻ có học, có chút bằng cấp lại dám phán xét lịch sử, biến cả thế hệ người Việt chiến đấu cho tự do, độc lập dân tộc là “tham gia cuộc nội chiến”, biến kẻ thủ ác Mỹ là quan tòa của cuộc chiến.
    Không hiểu ông Vũ có hiểu thể nào là “nội chiến” không? Nội chiến là cuộc chiến giữa các phe trong một quốc gia mà không có sự nhúng tay hay hiện diện của người ngoài. Nếu ông có định nghĩa nào khác về “nội chiến” thì xin mời đưa ra!
    Và đây, xin mời ông Vũ, ông Toàn đập lại giùm ý kiến của Daniel Ellsberg trong cuốn Secrets: A Memoir of Vietnam and the Pentagon Papers, Viking, 2002, p.255:
    “Không làm gì có chiến tranh Đông Dương thứ nhất và thứ nhì, chỉ có một cuộc xung đột nối tiếp trong một phần tư thế kỷ..
    Dùng ngôn từ thực tế, đứng về một phía (Mỹ), ngay từ đầu nó đã là một cuộc chiến của Mỹ: mới đầu là Pháp-Mỹ, sau đến toàn là Mỹ. Trong cả hai trường hợp, nó là một cuộc đấu tranh của người Việt Nam – không phải là tất cả người Việt Nam nhưng cũng đủ để duy trì cuộc đấu tranh – chống chính sách của Mỹ và những kinh viện, ủy nhiệm, kỹ thuật gia, hỏa lực, và cuối cùng, quân đội và phi công, của Mỹ.
    Cuộc chiến đó không có gì là “nội chiến”, sau 1956 hay 1960, như nó đã không từng là nội chiến trong cuộc tái chiếm thuộc địa của Pháp được Mỹ ủng hộ. Một cuộc chiến mà trong đó một phía hoàn toàn được trang bị và trả lương bởi một quyền lực ngoại quốc – một quyền lực nắm quyền quyết định về bản chất của chế độ địa phương vì những quyền lợi của mình – thì không phải là một cuộc nội chiến.
    Bảo rằng chúng ta “xía vào” cái gọi là “đích thực là một cuộc nội chiến”, như hầu hết các tác giả Mỹ, và ngay cả những người có khuynh hướng tự do chỉ trích cuộc chiến cho rằng như vậy cho đến ngày nay, đơn giản chỉ là che dấu một sự thực đau lòng hơn, và cũng chỉ là một huyền thoại như là luận điệu chính thức về một “cuộc xâm lăng từ miền Bắc”.
    Theo tinh thần Hiến Chương Liên Hiệp Quốc và theo những lý tưởng mà chúng ta công khai thừa nhận, đó là một cuộc ngoại xâm, sự xâm lăng của Mỹ”.
    Tôi được biết rằng, Daniel Ellsberg là viên chức trong chính quyền Mỹ, đã từng đọc được những tài liệu mật nhất của Mỹ liên quan đến cuộc chiến này và chính ông là người đã tiết lộ Tài Liệu Ngũ Giác Đài – công trình 36 tác giả giấu tên do Bộ trưởng Mc Namana, Bộ trưởng BQP Mỹ thời Johnson chỉ thị thực hiện. Xin giới thiệu thêm một tài liệu nói rõ về bản chất cuộc chiến là cuốn sách “Chiến Tranh Việt Nam Và Văn Hóa Mỹ” do John Carlos Rowe and Rick Berg viết, có đoạn
    “Tưởng cũng nên nhớ lại vài sự kiện. Mỹ đã dính sâu vào nỗ lực của Pháp để tái chiếm thuộc địa cũ của họ, biết rằng kẻ thù là phong trào quốc gia của Việt Nam . Số tử vong vào khoảng nửa triệu. Khi Pháp rút lui, Mỹ lập tức hiến thân vào việc phá hoại Hiệp Định Genève năm 1954, dựng lên ở miền Nam một chế độ khủng bố, cho đến năm 1961, giết có lẽ khoảng 70000 “Việt Cộng”, gây nên phong trào kháng chiến mà từ 1959 được sự ủng hộ của nửa miền Bắc tạm thời chia đôi bởi Hiệp Định Genève mà Mỹ phá ngầm. Trong những năm 1961-62, Tổng thống Kennedy phát động cuộc tấn công thẳng vào vùng quê Nam Việt Nam với những cuộc thả bom trải rộng, thuốc khai quang trong một chương trình được thiết kế để lùa hàng triệu người dân vào những trại (ấp chiến lược?) nơi đây họ được bảo vệ bởi những lính gác, giây thép gai, khỏi quân du kích mà Mỹ thừa nhận rằng được dân ủng hộ. Mỹ khẳng định là đã được mời đến, nhưng như tờ London Economist đã nhận định chính xác, “một kẻ xâm lăng là một kẻ xâm lăng trừ phi được mời bởi một chính phủ hợp pháp.” Mỹ chưa bao giờ coi những tay sai mình dựng lên là có quyền hợp pháp như vậy, và thật ra Mỹ thường thay đổi những chính phủ này khi họ không có đủ thích thú trước sự tấn công của Mỹ hay tìm kiếm một sự dàn xếp trung lập được mọi phía ủng hộ nhưng bị coi là nguy hiểm cho những kẻ xâm lăng, vì như vậy là phá ngầm căn bản cuộc chiến của Mỹ chống Nam Việt Nam. Nói ngắn gọn, Mỹ xâm lăng Nam Việt Nam, ở đó Mỹ đã tiến tới việc làm ngơ tội ác xâm lăng với nhiều tội ác khủng khiếp chống nhân lọại trên khắp Đông Dương”
    Ông Vũ cho rằng Mỹ chỉ là nguyên nhân gây ra cuộc chiến? Vậy những con số sau nói lên điều gì? “Có đến 77% lục quân, 66% thủy quân lục chiên và không quân, 40% hải quân, 6,5 triệu lượt binh sĩ, 22.000 xí nghiệp của nước Mỹ đã được huy động để phục vụ chiến tranh VN. Chừng như chưa đủ, Mỹ còn lôi kéo năm nước phụ thuộc Mỹ bao gồm Úc, New Zealand (châu Đại Dương), Hàn Quốc (Đông Bắc Á) và Thái Lan, Philippines (Đông Nam Á) với số quân lúc cao nhất hơn 70.000 cùng tham chiến với 550.000 quân viễn chinh Mỹ, làm nòng cốt cho hơn 1 triệu quân ngụy Sài Gòn.
    Theo thống kê chưa đầy đủ, Mỹ đã chi trực tiếp cho cuộc chiến tranh VN tới 676 tỉ USD, so với 341 tỉ USD trong chiến tranh thế giới thứ hai và 54 tỉ trong chiến tranh Triều Tiên, và nếu tính cả chi phí gián tiếp thì lên tới 920 tỉ USD (VN, con số và sự kiện (1945-1989), 1990-Sức mạnh VN, 1976). Những chi phí khổng lồ này tính theo thời giá hiện nay đủ sức vực cả các nước thế giới thứ ba vượt qua đói nghèo, lạc hậu để rút ngắn khoảng cách phát triển so với các nước thuộc “câu lạc bộ nhà giàu” như các nhóm G7, OECD… (!)”
    Và “Để thực hiện mục đích “hủy diệt và nô dịch” dân tộc VN, Mỹ đã giội xuống hai miền Nam, Bắc hơn 7,8 triệu tấn bom đạn, một khối lượng bom đạn lớn hơn lượng bom đạn mà Mỹ đã sử dụng trong bất cứ cuộc chiến tranh nào trước đó. Trong chiến tranh phá hoại ở miền Bắc Việt Nam của Mỹ, bình quân một người dân phải chịu 45,5 kg bom đạn, 1km2 chịu 6 tấn bom đạn. Chỉ trong mười năm (1961-1971), quân đội Mỹ đã phun hơn 20 triệu gallon (1gallon = 3,78 lít) chất độc da cam cũng như nhiều thuốc “diệt cỏ” chứa hóa chất chết người dioxin đã làm cho hàng triệu người VN mắc bệnh, vô số thai nhi biến dạng và di chứng kéo dài cho đến tận ngày nay.”
    Hậu quả của cuộc chiến ấy đối với chính nước Mỹ cũng nói lên mức độ tán ác, phi nhân tính của tên đế quốc dã man này “Vào đầu năm 1988, lần đầu tiên Chính phủ Mỹ buộc phải chính thức thừa nhận rằng 15% cựu chiến binh Mỹ từ chiến tranh VN trở về, nghĩa là khoảng 50.000 người vẫn còn bị rối loạn tâm thần nghiêm trọng mà nguyên nhân của căn bệnh này là do họ đã tham chiến ở VN và tất nhiên đã từng gây tội ác dù là trực tiếp hay gián tiếp.”
    3, Ông Vũ cho rằng, ĐCSVN thất bại trong lãnh đạo đất nước, hai giai cấp công nhân và nông dân là “những người cùng khổ của xã hội”, yêu cầu thực hiện “chế độ đa đảng” nếu không sẽ phải chịu “hậu họa” “đậm chất nông dân” theo kiểu “trả thù, phục hận” và đa đảng mới là “thực tâm thực hiện hòa hợp, hòa giải dân tộc”.
    Hẳn chăng ông cay cú với việc ĐCSVN vẫn kiên định với CNXH, chụp cho ĐCSVN đã bóc lột giai cấp công nhân, nông dân, dọa không đa đảng sẽ phải chịu hậu quả tàn khốc hơn cả Đông Âu và Liên Xô? Được biết, trong cuộc sống, ông Vũ luôn thích thú dọa nạt bất kể ai, từ người dân lao động đứng đường cho đến nhà lãnh đạo cao nhất. Mọi nỗ lực bao biện cho kẻ xâm lược, mọi lời tố cáo chính quyền cũng chỉ nhằm hạ thấp, xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng, Nhà nước. Có vẻ như ông không quan tâm đến những ý kiến của các chuyên gia người Mỹ đã bày tỏ ngạc nhiên về một nước Việt Nam khánh kiệt về nhân lực, tài sản, hạ tầng,… sau chiến tranh lại chuyển mình với mức thần kỳ. Còn khát khao hòa hợp, hòa giải dân tộc ư? Ông có nghe người dân nào trong nước bày tỏ căm hận lính ngụy dù những tổn thất với họ mới đáng khủng khiếp, nhưng trái lại là một khối người “chống Cộng” điên cuồng ở hải ngoại mới chính là những kẻ còn mang nặng hận thù.
    Giờ đây ông mượn khối hận thù của một bộ phận nhỏ người Việt hải ngoại này để lên án Đảng chưa thực lòng hoà hợp, hoà giải, đi tới phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng mà tôi cho đó mới là mục tiêu xuyên suốt trong bài trả lời phỏng vấn lần này của ông. “Quay đầu lại là bờ”, nếu hai ông cùng ôm ấp ý tưởng chà đạp giá trị lịch sử với tham vọng cá nhân điên cuồng nào đó.

Gửi phản hồi http://dailyvnews1.wordpress.com/2011/05/10/ch%E1%BB%89-co-s%E1%BB%B1-th%E1%BA%ADt-m%E1%BB%9Bi-c%E1%BB%A9u-cho-t%E1%BA%A5t-c%E1%BA%A3/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét