Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

TRUYỆN CƯỜI : Sợi Râu Bác Hồ

 Câu chuyện xảy ra năm 1967, lúc bác Hồ vô vàn kính yêu chưa ngỏm củ tỏi. Huyện X tỉnh Y của miền Bắc Việt Nam, thành trì Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam ... được thông báo là bác Hồ sẽ viếng thăm các em thiếu nhi "cháu ngoan bác Hồ".

Ngày bác Hồ cùng phái đoàn đến viếng thăm và tham quan huyện X, thì cả huyện đã treo xong cờ xí khắp nơi để đón tiếp bác. Ngay cả trường tiểu học của huyện cũng ra thông báo cho phép các em học sinh, con của "nhân dân" được nghĩ học ở nhà. Trường yêu cầu học sinh con em của cán bộ "đầy tớ nhân dân" phải đến trường đông đủ (vì con của "nhân dân" chúng nó gầy còm, con em "đầy tớ nhân dân" thì đứa nào cũng béo phị như Bố+Mẹ chúng).

Chủ tịch huyện cố gắng chạy chọt kiếm bằng được cục sâm to đùng để pha chè (trà) mời bác Hồ dùng khi bác viếng Ủy ban nhân dân huyện. Gả chủ tịch huyện lại khôn khéo kiếm thêm một gói thuốc cán đế quốc Mỹ hiệu Philips Morris (vì gả chủ tịch huyện biết rõ sở thích và thói quen của bác Hồ).

Sau khi bác uống cạn ấm chè và hút gần hết gói thuốc lá, bác vội cáo lui, vì bác biết chẳng còn gì để vấn vương ở lại mất thời gian của bác. Rời Ủy Ban Nhà Nước (ủa quên Ủy Ban Nhân Dân huyện), bác cùng đoàn tùy tùng tham quan trường tiểu học "nhân dân" huyện.

Bác háy mắt cho anh phó nhòm chuẩn bị quay phim làm tài liệu, cũng là lúc bác khôn khéo ôm hôn các cháu ngoan bác Hồ. Bác lấy kẹo mạch nha trong bốn túi áo của bác phân phối cho các cháu. Các cháu ăn kẹo mạch nha, bác thì ôm hôn các cháu liền tù tì. Khi anh phó nhòm gật đầu ngầm ra hiệu cho Bác là anh đã quay xong những gì bác dặn quay, bác vội cáo lui cùng đoàn tùy tùng khẩn trương leo lên xe ô tô bóng nhoáng quay về cung đình Hà Nội.

Trong trường, tụi bé con chuẩn bị về lớp, thì bỗng nhiên có một thằng bé con vô tình chùi kẹo dính trên mồm, và phát hiện có một sợi râu bác Hồ dính ngay khoé mồm nó, khi bác Hồ ôm hôn nó để quay phim. Thằng bé hồ hởi hô to: Ê bay ơi, tớ có sợi râu bác Hồ. Tụi bé con khác nghe thấy, nhao nhao lên: cho tớ xem với. Thế là tụi bé con ùa vào vây bủa thằng bé con có sợi râu bác Hồ. Chỉ một thoáng, thằng bé để vuột mất sợi râu bác Hồ. Một cơn gió thổi thoáng qua, thổi bay mất sợi râu bác Hồ.

Thằng bé con tiếc ngẩn ngơ cả người, cứ ôm mặt khóc oà lên không dứt. Cô giáo từ xa nghe thấy, chạy tới hỏi chuyện gì xảy ra. Sau khi nghe tụi bé con báo cáo, cô giáo đâm cuống lên, vì thằng bé con đứng khóc chính là con của ngài chủ tịch huyện.

Cô giáo vận dụng hết chất xám trong đầu làm việc khẩn trương. Cuối cùng thì cô giáo cũng nảy tìm được một sáng kiến xã hội chủ nghĩa. Cô giáo khẩn trương chạy ngay vào nhà xí, cô tụt cái quần xuống và đưa hai ngón tay giật đứt phăng lấy ngay một sợi. Rồi cô giáo chạy trở ra và nói với thằng bé con đang đứng khóc: Này, có nín đi không nào, cô đền cho mày sợi râu khác của bác Hồ đây này.

Thằng bé con nghe vậy vội im bặt lấy ngay "sợi râu bác Hồ" trao từ tay cô giáo. Thằng bé con đưa lên nom rất kỹ. Thằng bé lại oà khóc và nói: sợi râu này không phải của bác Hồ, vì râu bác bạc phơ cơ, còn sợi râu này sao nó mầu đen và cứ xoắn tít lên ấy. Nói xong, thằng bé lại òa khóc. Cô giáo vội nói: Ừ, thì không phải là sợi râu bác Hồ, nhưng đấy là sợi râu của "ông" Staline. Ông Staline còn cao cấp gấp mấy lần bác Hồ ấy.

Thằng bé tròn xoe mắt, ngước hỏi cô giáo: Thế hả cô, ông Staline còn cao cấp gấp mấy lần bác Hồ hả cô? Nói xong, thằng bé hồ hởi nín bặt thôi không khóc nữa.

Cô giáo thở phào, vì nếu Bố nó mà đến đón nó về mà nó còn khóc thì chắc chắn cô giáo sẽ phải chuyển công tác đi vùng sâu, vùng xa, vùng cao, hay vùng trũng.

Đúng giờ, Bố nó đón nó về nhà. Về đến nhà, thằng bé con hồ hởi và phấn khởi ra mặt, nên không ăn cơm chiều. Mẹ nó gạn hỏi, và nó kể đầu đuôi câu chuyện, và còn khoe cho mẹ nó xem sợi râu của ông Staline. Mẹ nó thoáng nhìn qua, đánh bộp vào tay nó một phát, và tru tréo lên: Con giáo này láo thật.

Thằng bé con bị đánh bộp vào tay bất ngờ, nên làm vuột mất khỏi tay sợi râu ông Stalin. Bị mất, thằng bé con tiếc của, khóc oà lên. Mẹ nó sôi ruột khi nghe nó cứ khóc rống lên. Nên mẹ nó bảo nó: Để mẹ chạy tìm cho con sợi khác nha.

Mẹ nó chạy ù vào nhà xí, cũng làm động tác như cô giáo, tụt cái quần xuống và thò hai ngón tay bứt phăng lấy một sợi. Rồi mẹ nó chạy ra đưa cho thằng bé con: đây này, Mẹ đền cho con sợi râu khác của ông Stalin nè.

Thằng bé nín khóc ngay, hồ hởi đón nhận "sợi râu". Nó đưa lên nom bên trái, rồi nom bên phải, sau đó lại dí ngay vào cái mũi mà hít hà nói: Mẹ ơi, mẹ nói với bác Hồ và ông Stalin, lần sau có ăn mắm tôm thì nhớ rửa mồm.
(SeattleBum, Trích từ Ý kiến Bạn đọc, 6/2009, datviet.com)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét