NBC xin giới thiệu một bài viết cũ, nhưng đên nay vẫn còn nguyên giá trị thực tiễn.
Bây giờ, ngay nơi đây, chúng ta thử kiểm điểm một vài bằng cớ chứng tỏ cuộc chiến thắng bất ngờ quá dễ dàng ngày 30. 4. 75 đã khiến cho người CSBV phạm phải rất nhiều sai lầm và tội ác đối với phân nửa dân tộc miền Nam, là những kẻ chiến bại.

Những tội ác và sai lầm này đã chồng chất suốt 30 năm qua (1975 - 2005). Tạm lược kê như sau:

* TỘI ÁC:

1- Năm 1975, núp dưới chiêu bài" giải phóng dân tộc", quân CSBV đã hồ hởi phấn khởi thi đua cướp bóc , trấn lột hết tài sản của nhân dân miền Nam. Ta hãy nghe Nguyễn Hộ, một cán bộ CS thâm niên, cao cấp đề ra tiêu ngôn chỉ đạo cho quân đội giải phóng dân tộc:" Ngụy quân ta bắt, ta giết, nhà của Ngụy ta ở, xe của Ngụy ta đi, vợ của Ngụy ta chơi, con của Ngụy ta dùng làm đầy tớ".

Thưa các bạn, khẩu hiệu ấy có tính cách gì gọi là " giải phóng dân tộc" không? Hay chính là lởi hô hào của bọn thổ phỉ, của quân xâm lăng? Vì là kẻ hậu sinh, chúng ta chỉ được biết ngày xưa có giặc Tàu, giặc Mộng Cổ và giặc Pháp sang xâm chiếm nước ta, đã bóc lột và đày ải dân ta vô cùng tàn ác. Nhưng liệu có tàn ác dã man hơn câu hô hào kể trên đây của CSVN năm 1975 hay không?

2- Năm 1975 quân CSBV chiến thắng đã lừa gạt kẻ bại trận ngây thơ bằng danh từ mỹ miều " học tập cải tạo", để dễ dàng bắt giam, tra tấn , đày ải, bỏ đói đến chết vì bịnh vì kiệt quệ thể xác hàng trăm ngàn sĩ quan VNCH trong những vùng rừng thiêng nước độc...

3- Ngày 30.4.75, quân CSBV đã dùng danh nghĩa " giải phóng dân tộc". Nhưng thực chất và hành động hoàn toàn có tính cách xâm lăng, thổ phỉ. Trong vài ngày đầu tháng 5.75, quân CSBV tuyên bố:" Không tơ hào đến 1 cây kim, sợi chỉ của đồng bào miền Nam!".

Nhưng, chỉ 1 tháng sau cả đàn dân chúng , bộ đội và cán bộ ngoài Bắc đã lũ lượt đổ xô vào miền Nam thực thi chiến dịch " 4V" của bác và đảng gồm: vào, vơ, vét, về !

Tiếp theo là chiến dịch" đánh tư sản, mại bản" đày tập thể dân miền Nam , cả đàn bà con nít, ra vùng " kinh tế mới", một thứ lò sát sinh lộ thiên còn dã man hơn cả quân Phát Xít Ðức Quốc Xã thời đệ nhị thế chiến. Thực chất đó là cả một chiến dịch đại qui mô của đảng CSVN cho phép quân CSBV tha hồ cướp bóc, trấn lột tài sản của mọi tầng lớp nhân dân chiến bại miền Nam một cách công khai và hợp pháp.

4- Lập mưu lấy tiền của vàng bạc, kim cương, rồi tống những người muốn thoát ly thiên đường CS ra biển, mượn tay hải tặc Thái và cá mập trong biển Thái Bình Dương tiêu diệt giùm!

5- Nhưng, bất nhân hơn hết là người CSVN còn nhẫn tâm "TRẢ THÙ" cả đến những xác chết. Sau năm 1975, người CSVN đã hồ hởi phấn khởi xúm nhau vào đập phá các mồ mả, các nghĩa địa, nơi gửi nắm xương vô tri giác của những người đã nằm xuống. Bằng cớ là: nghĩa trang Mạc Ðỉnh Chi, và nghĩa trang Quân Ðội ở Biên Hòa. Ðó là một hành động dã man, rừng rú, và vô luân, vô đạo chưa từng xảy ra trong lịch sử chiến tranh thế giới ngày nay. Người VN chúng ta, từ ngàn xưa vốn có câu:" nghĩa tử nghĩa tận". Tức: chết là hết! Mối thù " đào mồ cuốc mả" của dân Ngụy miền Nam lên như thế sẽ không bao giờ phai nhạt được. Nó đã mau chóng đóng khối trong tâm khảm của 25 triệu dân miền Nam. Ví chẳng khác nào chất bùn đen lắng sâu xuống tận đáy hồ, và sẽ sẵn sàng nổi bọt, sủi tăm và bùng lên mùi xú uế, khi có bàn chân nào khuấy động!

Nên biết, sau 1954, khi quân viễn chinh Pháp rút lui khỏi VN, còn để lại không biết bao nhiêu mồ mả của những người Pháp từng tham chiến ở xứ này. Nhưng dân miền Nam không bao giờ trả thù dã man, đào mổ cuốc mả của những người ấy lên!

6- Ðến khoảng 1995, nhà nước CSVN tung ra chương trình cho phép dân tị nạn VN ở hải ngoại được về "lấy lại nhà cửa, ruộng đất"à Nhưng, thử hỏi, từ 10 năm qua đã có Việt kiều nào lấy lại được 1 nắm đất hay một viên ngói trong tay của CS?

* SAI LẦM VÀ THẤT BẠI:

1 - Về mặt giáo dục và đào tạo, ta thấy mãi đến nay nó vẫn còn nát bét như tương bần, đầu đuôi hổ lốn. Ðặc biệt đơn cử một thí dụ điển hình: Ngày 12. 01. 05, đài truyền hình thành phố HCM đã phản ánh một vấn đề thời sự giáo dục rất trớ trêu, đáng buồn cười. Nhiều bà mẹ các học sinh nhỏ than phiền là đã cho con đi học ròng rã 4 năm liên tiếp. Năm nào em học sinh đó cũng được thầy, cô cho lên lớp đàng hoàng.Nhưng em vẫn hoàn toàn mù tịt không biết đánh vần, không đọc được một chữ nào. Tại sao kỳ cục vậy?

Phóng viên đài truyền hình ngạc nhiên đi phỏng vấn thầy, cô của các em học sinh đó, mới được biết nguyên nhân như sau:

- " Nhưng chúng tôi đã không thể nào cho các em ở lại lớp được. Vì bộ giáo dục đã ban hành chỉ thị yêu cầu các giáo viên trên toàn quốc không được phép giữ học trò ở lại lớp !..."

Vẫn trong lãnh vực giáo dục đào tạo, nhưng chuyện này mang nhiều ý nghĩa rất trầm trọng hơn: hằng nhiều năm qua kết quả thi tuyển vào đại học của thí sinh miền Nam luôn luôn thấp hơn miền Bắc. (theo báo TT, mục thời sự & suy nghĩ, bài của TS Trần Thượng Tuần). Ngoài ra, tôi còn được biết thêm, công ty Sony ở Sài Gòn tuyển 40 nhân viên. Lập tức giới cầm quyền đã dành riêng 20 chỗ cho con em của họ. Số 20 chỗ còn lại, con dân miền Nam muốn dành giật nhau thế nào tùy thích. Một ông bạn bác sĩ của tôi còn kể: trước kia có nước nào cho học bổng tu nghiệp ngoại quốc, ngoài Bắc đều dành hết, cứ âm thầm gửi thân nhân , quen thuộc của họ đi. Nhưng phần nhiều đều không đủ khả năng, nên bị trả về. Dù vậy, tệ nạn này vẫn không được cải thiện, khiến bây giờ nước nào muốn cấp học bổng tu nghiệp, họ phải chỉ đích danh người bác sĩ VN nào chuyên về khoa đó.

2- Khi về VN, nếu đi bằng Air VN, bạn sẽ thấy rờ ngay sự chia chác bè cánh kỳ thị Bắc-Nam.

Hầu hết chiêu đãi viên của hãng hàng không AIR VIỆT NAM đều thuộc loại cháu ngoan bác Hồ, nói giọng nhẽo nhoẹt, một thứ thổ âm của dân " Hà Nội ăn theo" ( thuật ngữ của nhà văn Nguyễn Tuân) . Một cô chiêu đãi viên còn rất trẻ, có khi còn kém tuổi cả cháu ngoại tôi, đẩy chiếc xe giải khát đến, tỉnh bơ hỏi tôi một câu khiến tôi giật mình, chưng hửng:"Anh uống gì, hở anh ?"!

Trời đất quỉ thần ơi, tôi thấy cô bé này rõ ràng không phải gái bia ôm, cà phê ôm, hay đấm bóp, cũng không phải hạng gái ở Chợ Người... Cô đang mặc đồng phục, chiếc áo dài màu huyết dụ, trên tàu bay của AIRVN, sao cô lại nói một câu đặc sệt mùi " chị em ta trong quán bia ôm" như thế?!

Thoạt tiên, tôi định nói với cô về cách xưng hô lịch sự của người VN văn minh đô thị có lễ giáo. Nhưng chợt nghĩ lại: có lẽ cô bé ấy đã quen miệng mất rồi. Có thể ở nhà cô cũng chỉ gọi bố mẹ bằng: anh, chị... Như vậy, cô đúng loại " cháu ngoan Bác Hồ", một sản phẩm đặc chế của chiến dịch " trồng người" trong hang Pắc Pó. Vì thế, tôi đành im luôn!...

Lối xưng hô ngoài xã hội, mọi đứa già trẻ lớn bé nào cũng đều là ANH, hay CHỊ, kiểu "cách mạng vô sản" tuốt tuột này, theo nhận xét của tôi có lẽ chỉ thông dụng ở ngoài Bắc, "thành trì cách mạng vô sản" của cả nước, và là biểu hiệu riêng của những đấng "anh hùng", thuộc hạng "đỉnh cao trí tuệ loài người", khi vừa lọt lòng mẹ đã đi thẳng một cái rẹt vào hang Pắc Pó để tiếp thu chủ nghĩa Mác Xít, chớ không phải qua cầu tư bản như các đồng chí miền Nam của họ.

Tuy nhiên chẳng phải ngày nay tất cả mọi người miền Bắc thuộc lứa tuổi già nua đều đành lòng chấp nhận lối xưng hô "cách mạng" ấy. Bởi trong thời gian đi tham quan các nơi miền Bắc, tôi đã từng chứng kiến vài vụ phản ứng to tiếng, thậm chí đến phẫn nộ chửi bới rất buồn cười của mấy bà già giết giặc miền Bắc:

- " Mày dám gọi tao bằng chị à ? Nếu tao mà chịu khó ngủ trưa đéo rốn cũng thừa sức đẻ ra mẹ mày đấy con ạ!... Mày là con cái nhà ai mà hỗn láo, mất dạy đến như thế hử ?!" ?! [Nên chú ý: không một nước văn minh Tây phương nào có phong cách dạy dỗ thiên hạ như mấy bà cụ VN này đâu nhé!]

Câu mắng chửi có tính cách dạy dỗ kiểu bình dân giáo dục của mấy bà cụ dành cho mấy người trẻ thuộc hàng cháu chắt tuy có phần cay nghiệt, để cố bảo vệ lấy nền nếp phong hóa tốt đẹp cổ truyền của dân tộc, nhưng xét ra, thiện chí của một vài cá nhân già nua, đã đến tuổi sắp được rửa cẳng để leo lên bàn thờ ngồi rồi làm sao thay đổi được cả một nếp sống, do chính những người cầm quyền chủ xướng và đã gieo trồng từ thời còn ở trong hang Pắc Pó. Bây giờ, hằng ngày dân chúng xem truyền hình vẫn còn thấy các giới cầm quyền đua nhau hãnh diện phô trương thành tích và nguồn gốc xuất thân từ cái hang hốc tối tăm đó. Vậy, còn ai dám cho rằng lối xưng hô như thế là thiếu văn hóa, cần phải xóa bỏ ?!

3- Người miền Bắc, sau bao nhiêu năm đã được chiến dịch " trồng người" của bác Hồ nhồi nắn, nên chẳng còn ai biết mở miệng nói một lời "cám ơn" hay một câu" xin lỗi". Sự vô ơn, bất nghĩa xét ra rất phù hợp với đường lối chỉ đạo của bác và đảng CSVN từ lúc còn ở trong hang Pắc Pó. Ðến ngay cha mẹ cũng chẳng ơn nghĩa gì. Cán bộ CS dạy: các anh, các chị động nứng, chơi nhau, rồi đẻ ra thì phải nuôi.Người con không có ơn nghĩa gì hết!

Ðể chứng minh cụ thể, xin kể ngay kinh nghiệm bản thân: trong chuyến về VN vừa rồi (2004), vợ chồng tôi với vợ chồng một ông bạn khác ở HK cùng thuê xe đi du ngoạn miền Tây. Tài xế là một anh Bắc Kỳ 75. Dù hợp đồng giao kết tài xế phải tự lo lấy ăn uống, nhưng mỗi ngày chúng tôi vẫn cho anh ta ăn uống chung đủ ba bữa. Khi trả xe, chúng tôi còn " bồi dưỡng" thêm cho anh ta 200.000 đồng nữa. Chúng tôi để ý quan sát. Lúc bấy giờ anh tài xế này vẫn tỉnh bơ, cứ lẳng lặng cầm tiền leo lên xe đi thẳng. Không một lời cám ơn, không cả một câu chào xã giao lấy lệ . Trong khi đó, ngược lại, nếu tôi chỉ bồi dưỡng cho một chú tài người miền Nam 100.000 đồng thôi, chúng tôi đã được những nghe lời cám ơn rất dễ thương.

Chưa hết, ra Bắc, khi đi ngoài phố, dù bạn có bị một ông cán bộ đội nón cối giẫm lên chân, hay chạy xe gắn máy, leo lề, húc phải, nếu bạn không bị mắng thêm cho mấy lời ác nghiệt, bằng giọng trịch thượng, cũng chớ hòng nghe một lời xin lỗi!

4- Trong thời gian về thăm quê cũ, Hà Nội, Nam Ðịnh và Hà Nam, vợ chồng tôi đi đến đâu cũng nghe những người trẻ nói chuyện với nhau ngoài đường phố oang oang những lời chửi thề " địt, đéo" vô cùng thô bỉ và hết sức mất dạy. Vào Sài Gòn, tôi kể chuyện này cho một bạn văn cũ nghe. Anh này vốn là người đã hy sinh cả cuộc đời son trẻ cho hai cuộc kháng chiến, nên đã được nhà nước cho ra Hà Nội tham quan và dự một vài hội nghị văn hóa, giáo dục. Sau khi nghe tôi kể, anh mỉm cười hóm hỉnh, xin phép không trả lời. Nhưng bù lại anh kể cho tôi nghe một kinh nghiệm bản thân như sau:

"Lần đầu tiên, mới tới Hà Nội, tôi không khỏi bỡ ngỡ, khi tìm nhà của một người quen làm trưởng một khu phố văn hóa. Thấy có mấy đứa trẻ con đang nô đùa ngoài ngõ, tôi hỏi:" Này các cháu có biết nhà ông Xã trưởng khu phố văn hóa ở đâu không?"

Một đứa trẻ trai, trạc trên dưới 10 tuổi, ngước nhìn tôi bằng ánh mắt xấc láo, ranh mãnh, đáp gọn lỏn:" Biết, nhưng đéo chỉ!"

Tôi lắc đầu đi sâu vào ngõ văn hóa, gặp một thanh niên hỏi:" Anh ơi, anh có biết nhà ông trưởng khu phố văn hóa này ở chỗ nào không anh?".

Gã trẻ tuổi này chẳng thèm dòm ngó gì đến tôi, trả lời cộc lốc:" Ðéo biết!"

Khi gặp ông trưởng khu phố văn hóa, tôi đem chuyện này kể cho ông ta nghe với lời than thở:" Anh ạ, các bậc phụ huynh ở đây đã không dạy dỗ con em hay sao mà để chúng nó ăn nói với người khách lạ, thô bỉ đến thế hả anh?!"

Chẳng cần suy nghĩ gì, ông trưởng khu phố văn hóa đã thuận miệng trả lời tôi ngay:" Có dạy đấy chứ, nhưng chúng nó đéo nghe!"

Hôm sau, gặp một cô giáo, dạy môn văn, tôi đem chuyện ấy ra kể lại. Thay vì trả lời trực tiếp cho tôi, cô giáo xin phép thuật lại một chuyện như sau:

- " Hôm ấy tôi giảng bài văn, có đoạn kể thành tích anh hùng và dũng cảm của nhân dân ta đã đánh gục Tây, đánh nhào Mỹ v.v... Cuối cùng, tôi kêu một em học trò trai lớn nhất lớp , bảo nó cắt nghĩa hai chữ:" dũng cảm là gì?".

Nó đứng lên suy nghĩ một lúc rồi đáp gọn lỏn:

- Nghĩa là... là... đéo sợ !"

Sau đó tôi lại có cuộc tiếp xúc với ông bộ trưởng giáo dục và đào tạo, liền đem chuyện thằng bé học trò đã cắt nghĩa 2 chữ " dũng cảm" là: "đéo sợ!" cho ông nghe.

Nghe xong, ông bộ trưởng tỏ vẻ đăm chiêu, ra điều suy nghĩ lung lắm. Cuối cùng, ông nghiêm nghị nhìn tôi, rồi gật gù như một triết gia uyên bác vừa khám phá ra một chân lý, chậm rãi đáp:

- Ừ, mà nó cắt nghĩa như thế cũng đéo sai!...

- !!!

Kết luận, anh nói với tôi:" Ðấy, bây giờ luân lý, đạo đức của con người dưới chế độ này như thế đấy. Rồi đây, các thế hệ trẻ miền Nam cũng vậy thôi! Làm sao tránh được?"

4- Trong một chuyến tham quan miền Bắc, vợ chồng tôi và 2 cặp vợ chồng bạn ở HK cùng về chung, đã thuê xe đi viếng chùa Ðậu. Trên con đường làng nhỏ hẹp, giữa cánh đồng, bỗng một anh già nhà quê lam lũ đứng ra giữa đường chận xe lại bắt nạp tiền " mãi lộ" 50 ngàn. Thoạt tiên tôi không chịu. Nhưng anh tài xế nói nhỏ với tôi:" Chú không cho cũng phải. Nhưng sợ , ngay sau đây , nó sẽ gọi con cháu nó ra ném đá vào xe, hoặc khi về chúng nó rải đinh trên đường!... Phép vua bây giờ thua lệ làng rồi, chú ạ!"….

Thậm chí một tên du kích xã ở vùng xa, nếu thích vẫn có quyến trói gô bạn lại, nhốt bạn một đêm trong trụ sở, sáng hôm sau mới cho bạn ra về... Bạn vô phương khiếu nại, thưa gửi gì được!...

5- Tệ nạn tham nhũng 1975 đến nay ngay càng bành trướng mạnh mẽ và lan tràn cùng khắp các cơ quan, từ trung ương xuống tới tận các địa phương xa xôi, hẻo lánh. Tạm kể một mánh khóe tham nhũng tập thể đã xảy ra mỗi ngày, làm biểu tượng. Trong các cơ quan công quyền, các cấp cán bộ đảng viên lãnh đạo đua nhau trích công quỹ để lấy tiền mua sắm quà cáp biếu xén nhau trong các dịp lễ lạt, tết nhất, những ngày sinh nhật, giỗ kỵ và quan hôn tương tế v.v... Ðây là một cách đục khoét công quỹ, lạm dụng mồ hôi nước mắt của nhân dân một cách công khai, phi pháp. Từ cổ chí kim, không có đám công chức nào trên thế giới dám lộng hành đến như vậy!

6- Trong khi đó khả năng chuyên môn vô cùng thấp kém, nếu không nói đến mức dốt nát thảm hại.

Chẳng hạn như vụ dịch cúm gia cầm đã kéo dài suốt 3 năm rồi vẫn không sao chận đứng được. Theo bản tường trình của hãng thông tấn AFP, 3.4.05, tất cả nguyên nhân đều do tệ nạn quan liêu hành chánh, viên chức không có khả năng, thiếu thuốc men, quần chúng không được thông tin và hướng dẫn đầy đủ, hệ thống kiểm dịch và ngừa dịch hoàn toàn không hoạt động ( the epidemic surveillance network is non-existent!), nhân viên hạ tầng cơ sở không y thức được hiểm họa, làm việc bê bối, cấp trên thờ ơ, không quan tâm đến ( the higher authorities don't pay proper attention to the epidemic)Hiểm họa dịch lan tràn và bành trướng rộng thêm ở VN đã khiến cho cơ quan y tế QT ( Word Health Organisaion, viết tắt: WHO) phải lo ngại báo động toàn cầu.

7- Ngoài sự dốt nát, bất lực, tham nhũng, các viên chức nhà nước còn lười biếng, vô trách nhiệm. Ða số chỉ dùng chức tước và danh nghĩa cơ quan để ăn hối lộ và bắp áp phe. Trong hội nghị tư pháp toàn quốc cuối năm 2004, TT Phan Văn Khải đã phải lên tiếng than phiền các viên chức cao cấp, đảng viên, vụ trưởng, vụ phó ... cả tuần lễ, nửa tháng không hề sờ đến hồ sơ!

8- Xuống thấp hơn. Bây giờ, ở thành phố HCM, người công an kiểm tra lưu thông được quyền sử dụng một chiếc xe mô tô trắng của cơ quan, tức được cầm trong tay một chìa khóa mở két bạc. Khỏi làm việc vẫn có ăn như thường. Mỗi ngày, khi hết giờ làm việc, anh ta trao chiếc mô tô trắng của sở cho một bạn đồng đội khác thuê với giá 50 ngàn đồng I giờ.Anh bạn công an đồng đội kia đã làm cách nào ra tiền để có thể trả tới 50 ngàn đồng 1 giờ? - Xin thưa, người công an ấy thuê xe mô tô để chạy rong bắt phạt Taxi, phạt xe gắn máy túi bụi. Mỗi giờ kiếm 5, 7 trăm ngàn đến triệu bạc dễ như chơi!!!

9- Ðường phố trong thành phố HCM đầy rẫy ổ gà, lắm cái to như hố bom. Nhà nào ở gần đó, muốn lấp ổ gà ấy phải nạp hối lộ cho cơ quan công chánh. Nhưng, chỉ một vài hôm ổ gà lại banh ra trước mắt thiên hạ như thường!

10- Trong lãnh vực văn hóa bình dân, kể từ năm 1975 cho đến nay, 30 năm sau, trong dân gian đã truyền khẩu vô số câu vè, ca dao, ngạn ngữ, và truyện tiếu lâm cười ra nước mắt đau thương về các hành động, tác phong và ngôn ngữ của CS, vốn là những sản phẩm đã thoát thai từ hang Pắc Pó. Chẳng hạn như mấy câu ca dao tiêu biểu sau đây:

- Chiều chiều ra bến Ninh Kiều (*)
Dưới chân tượng bác đĩ nhiều hơn dân!
* Chợ Cần Thơ

Ðọc lịch sử nhân loại, mặc dù tôi thừa biết vấn đề đĩ điếm của giống người đã phát sinh từ trước thời đại đá cũ, còn gọi là cổ thạch thời đại (páelolithique), với giống Homo Sapiens , cách nay trên 400.000 năm. Nhưng, kể từ năm 1975, dưới chế độ CHXHCN vấn đề đĩ điếm đã trở nên vết nhơ của dân tộc VN. Ngoài các hạng đĩ điếm công khai, còn các loại trá hình đấm bóp, bán bia ôm, cà phê ôm... Nhưng thảm não, ê chề và nhục nhã nhất cho thể diện dân tộc là tệ nạn " xuất cảng gái" sang Tàu, Ðài Loan, Nam Hàn... để sống kiếp nô lệ tình dục. Tất cả đều đã nổi tiếng khắp thế giới: rẻ mạt như bèo!

Tóm lại, như trên đã dẫn chứng sơ lược, trong lãnh vực phân tách tâm lý kẻ chiến thắng (psychopathologie de la victoire ), ta đã thấy hết sức rõ ràng :người CSVN bây giờ (từ 1975 đến 2005) đả biến chất hoàn toàn. Gian ác , tham nhũng vô bờ bến, quan liêu hách dịch vô cùng, cộng thêm nhiều sai lầm trầm trọng khác trong việc quản trò đất nước. Không sao kể xiết!...

http://www.freewebs.com/suthat/csphh...g.htm#60952409