Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

Điểm Mặt Từng Tên – Bút Luận Phần 1


Thật bất hạnh cho dân tộc Việt Nam ta, đã sản sinh ra những hạng người như Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Trường Chinh, Lê Đức Thọ, Dương Văn Minh, Nguyễn Hữu Hạnh, Hoàng Phủ Ngọc Tường v.v… cuối cùng hạng chót bút nô là Nguyễn Quốc Việt.
Họ tất cả đều là những tên lưu manh, đón gió trở cờ, cơ hội, kiếm ăn trên xương máu đồng bào dân tộc mình. Bọn họ đều cùng chung đặc điểm dốt nát, vô học và nói nhiều.
Hồ Chí Minh là kẻ vô nguy hiểm nhất, ông ta chính là đầu mối cuả mọi sự rắc rối gây ra những thảm hoạ tương tàn cho đồng bào dân tộc Việt Nam ta từ năm 1930 đến nay.
Họ Hồ ít học, trí thông minh có hạn, nhưng tham vọng cá nhân thì quá lớn. Cái trọng tội lớn nhất cuả Hồ là truyền bá chủ nghiã Mác Lê Nin vào VN, mặc dù chính Hồ cũng không hiểu thực chất nó là cái gì? Tự nguyện làm gián điệp tay sai cho quốc tế cộng sản. Ngay từ buổi đầu Hồ  tin tưởng chắc chắn sẽ có quyền lực cá nhân, rất có thể đứng đầu nhà nước, làm quốc trưởng, chủ tịch hay làm cái gì đó rất to, rất cao ở VN. Hồ không quan tâm lắm cái chủ nghiã Mác lê Nin chết tiệt dở hơi đó mang lại lợi ích gì cho dân tộc. Hồ chỉ biết: nó rất cần thiết  quan trọng cho Hồ , nhờ nó mà Hồ nổi danh thăng tiến, Hồ sẽ được nở mặt nở mày, được trả thù đời, thằng chột sẽ làm vua sứ mù.
Thiết tưởng  ta cũng đội dòng sơ qua về chủ nghiã Mác. Chủ nghiã Mác đứng trên hai cái ống xương là triết học Mác và chính trị kinh tế học.
Triết học, thì Mác đạo văn ăn cắp hoàn toàn cuả tiến sĩ thần học Hegels về 3 quy luật duy tâm biện chứng trên con đường tìm đến thiên chuá, bằng phương pháp luận, cách suy tư diễn giải Thiên Chuá là ai? Ngài ở đâu và có thật không? Mác đảo ngược hoàn toàn, theo lối suy tư duy tâm  biện cuả Hegels trên con đường tìm đấng tối cao. Mác ngang nghiên phủ nhận  Thiên Chuá toàn năng hay thượng đế  như người VN  vẫn quan niệm.  Biện chứng duy tâm thành biện chứng duy vật cuả Mác là phương cách truy tìm con khỉ độc là cụ tổ cuả loài người. Mác chia triết học thành hai phần duy vật biện chứng và duy vật sử quan. Trái với Hegels cho rằng chỉ có ý tưởng mới chỉ đạo thế giới, Mác cho rằng: Những biến cố không phải diễn ra do sự tác động cuả một ý tuởng mà là do ảnh hưởng cuả một sự kiện vật chất. Về khuân khổ có hạn tôi không muốn dài dòng duy vật biện chứng là gì? Duy tâm biện chứng là gì? Vật chất và ý thức, cái nào có trước cái nào có sau. Tôi chỉ muốn nói Mác là gã điên đảo xảo trá, bịp bợm, chắp nối và đạo văn mà thôi. Theo tôi lập luận cuả Mác về triết học là ấu trĩ , ngụy biện, xuyên tạc, thiếu tính logisch, khó thuyết phục.
Kinh tế học là bộ tư bản luận chó gặm nham nhở, ngày đó Mác đã thua hẳn lép vế với các nhà kinh tế học nổi tiếng như Adam Smith, Taylor v.v…
Quy luật giá trị thặng dư thì ba láp đến đưá trẻ con nó cũng biết. Tôi cũng không muốn dài dòng nưã nó ba láp ở chỗ nào?. Về vấn đề này tôi đã viết rất nhiều ở các bài khác rồi. Ở đây miễn nhắc lại.
Cái đìều ta cần biết là Hồ Chí Minh trọn đời chỉ trung thành phục vụ cho hai ông chủ và lấy chủ nghiã Mác Lê Nin làm căn bản.Ông chủ Nga thì phục vụ cho chiến lược chiến tranh lạnh. Chiến tranh lạnh là gì? Chắc mọi ngừòi đã rõ. Ông chủ thứ hai là ông chủ Tàu,  mục đích là bành trướng đại Hán.
Thực chất Tàu coi trọng bành trướng đại hán lớn hơn chủ nghiã cộng sản. Chủ nghiã cộng sản đối với tàu chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi.
 Thật đáng tiếc cho nền đệ nhất cộng hoà chỉ có ông Ngô Đình Diệm là một đối thủ chính trị cuả Hồ. Ông Diệm có tinh thần và yêu nước nhưng lại để rơi mất chính nghiã và Hồ đã lượm lại phần chính nghiã trí trá cóp nhặt được là độc lập dân tôc, mặc dù chỉ là lá bài mị dân cuả Hồ. Ông Hồ rêu rao không lấy vợ, khinh miệt anh em họ mạc nhà mình, để tránh tiếng gia đình trị là muốn  tranh điểm với ông Ngô Đình Diệm? Cái gọi là gia đình trị, đàn áp Phật giáo nghe nói là cái bẫy cộng sản  đưa ông Ngô Đình Diệm vào cạm bẫy bằng các vụ tự thiêu. Đến ông Nguyễn Văn Thiệu xét ra cũng là người tử tế, nhưng còn dung túng anh em họ hàng, tướng lĩnh dưới quyền tham nhũng. Tầm nhìn chính trị giới hạn, ông không hiểu được ý đồ chiến lược cuả ba siêu cường? Nga, Tàu và Mỹ. Ông không hiểu ý đồ  tại sao Mỹ giúp ông  để ngăn chặn làn sóng đỏ và cũng có thể bỏ rơi ông và dân tộc cuả ông, khi không có sự đe doạ cuả làn sóng đỏ với Châu Á, Thái Bình Dương, không có sự nguy hiểm với an ninh cuả nước Mỹ. Nguyễn Văn Thiệu và MNCH, tất cả trở nên thưà thãi với Hoa Kỳ. Ông Nguyễn Cao Kỳ ông chỉ muốn là một Lý Tư  chuột sa chĩnh gạo. Còn các nhân vật đốn mạt khác như Duẩn, Chinh, Thọ, Minh Hạnh, Tường v.v… bản chất bán nước, tôi đòi đã quá rõ rồi.
Bây giờ tôi mới bình luận về con tép riu hạng chót viết bài xằng bậy  là ông Nguyễn Quốc Việt. Ta hãy xem Việt viết gì mà để cho tôi phải bận tâm như vậy?
Trích: ” Người Việt ở hải ngoại nghĩ về tướng Nguyễn Cao Kỳ thức thời hay khôn lỏi? Cuộc chiến tranh đã đi qua 35 năm nhưng đề tài về cuộc chiến này vẫn dài dòng và không có kết thúc, mặc dù người thắng và người thua đều khảng định muốn vứt bỏ nó về phiá sau lưng, nhưng trong thực tế không dễ dàng như thế”.
Trước hết tôi muốn nói đây là cuộc chiến tranh vô lý đần độn do phiá cộng sản gây ra. Phiá quốc gia bị động mà miễn cưõng phải đối đầu. Hồ Chí Minh và đảng vì quyền lực và ăn nhầm phải quá thối về đấu tranh giai cấp mà phải làm đẹp lòng Nga mà gây chiến, đế thực hiện cái mộng nhuộm đỏ toàn cầu.Tàu thì tương kế tựu kế mà vồ ngay lấy, vẻ ngoài là vì chủ nghiã cộng sản, nhưng bên trong để thực chất là tham vọng bá quyền đại Hán muốn nuốt trọn VN trong tương lai. Tàu rất hiểu VN ngu, nhưng hiếu chiến nên Tàu tích cực giúp VN, thực chất là cuộc chiến tranh cuả Tàu chống Mỹ vì món hận Đài Loan. Tàu biết Hồ Chí Minh và Bộ chính trị  rất say máu mê muội về chủ nghiã Mác nên dụ  Việt Nam vào cạm bẫy. Chiến tranh thì phải có súng đạn, nhân lực, tiền tài. Hồ ký hiệp định sơ bộ để rước Pháp và có cớ đánh Pháp cũng là cái mưu cuả Tàu và tham vọng uy tín quyền lực cuả Hồ trước nhân dân. Sau năm 1954 đất nước xác xơ, kiệt sức về các vụ bắn giết  điạ chủ, chống nhân văn v.v… nên chỉ có trên răng dưới cát tút thôi,dân miền Bắc khổ lắm.
Việt Nam mang cả giang sơn ra thế chấp để vay  mượn tín dụng  cuả Tàu không phải để kiến quốc mà là để gây chiến tranh. Cụ thể là hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa, những hưá hẹn béo bở về biên giới, rừng tài nguyên khoáng sản. Trên thế giới chưa có nước nào ngu như vậy? Hoà bình, yên ổn không muốn lại thích binh đao gây cảnh đầu rơi máu chảy cho dân tộc mình. Nghèo xác xơ ra thì đi vay tiền cuả xương máu cuả người ta, để  anh em trong nhà đánh nhau. Mục đích chỉ để thoả mãn quyền lực mà những cơn mê sảng chủ nghiã gì đó. Tham vọng khôn vặt về quyền lực cuả những cái đầu gà dỏ hơi đất sét. Lại còn xưng xưng là đỉnh cao cuả trí tuệ loài người.
Ông Kỳ thì có ý nghiã gì trong cuộc chiến tranh này ? Ông ta chỉ là người đánh thuê , đối với Kỳ thực sự là đánh thuê cho Mỹ. Kỳ không có ý thức dân tộc  như ông Diệm và ông Thiệu. Nhưng hành động đánh thuê cuả Kỳ trong chừng mực nào đó cũng đáng khen ngợi để chống sự xâm lăng bành trướng đại Hán cuả Tàu và Nga Sô. Cho nên ông Nguyễn Quốc Việt đừng có vớ vẩn đưa ông Kỳ vào đây để lấp liếm làm mờ đi cái tội ác gây chiến cuả cộng sản đối với đồng bào miền Nam. Xoá mờ đi khái niệm xâm lăng hay là giải phóng?
Trích:” Chỉ nói riêng về đề tài ông tướng Nguyễn Cao Kỳ , vị phó tổng thống miền nam cộng hoà, một thời oai phong có tiếng mà đến nay khi nhận định về ông ta …”.
Ông Việt kể chuyện đổ bộ cuả tướng Kỳ vào Hà Tây để làm gì? Sương mù và tuyết rụng cuả ngày hôm qua. Ông Kỳ  thời gian đó có thể là một tướng lãnh dũng cảm hay tính nết yêng hùng cowboy kiểu Mỹ thì đã sao? Đàn ông trai trẻ mà? Thực ra ông ta chả có nhãn quan chính trị quái gì cả, kể lể mãi chỉ để nhiễu loạn nhân tâm, chuyện với chả trò chứ tủn mủn với cái củ hành củ tỏi cuả ông Kỳ  mà quên đi đảng đang dấn sâu vào vũng bùn chủ nghiã Mác và lệ thuộc vào Tàu. Tôi nói thắng ông Kỳ chỉ là một kẻ võ biền, ông ta không có nhãn quan chính trị hay thức thời gì cả như ông Việt rêu rao tuyên truyền để dụ rỗ đồng bào Việt Kiều đổ tiền về VN nuôi béo cs. Theo tôi ông Kỳ là kẻ võ biền, không có đầu óc chính trị hay tinh thần dân tộc quái gì. Cứ có lợi thì ông ta lăn sả vào thế thôi, tư bản hay cộng sản thế nào cũng được. Nhưng ông ta không đến nỗi xi măng cối đá như Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu và các ông Dũng, Triết, Mạnh, Trọng, Sang, Hùng.
Cộng sản đã nát như tương còn sang Tàu nài nỉ tiếp tục vai trò thế giới cộng sản để có lý do tồn tại, thủ lợi cho mình báo hại hại cho 85 triệu người  VN.
Trích:” Lại nưã, khi Mỹ nhanh chóng rút quân, nhiều tướng tá VNCH hoang mang, thì ông Kỳ và ông Thiệu vẫn to mồm sẽ đập tan cộng sản ở mọi nơi nơi….”
Trong hoàn cảnh như vậy Mỹ không muốn dây với hủi. Mỹ biết thằng cộng sản VN nó hâm hấp dở hơi. Nên Mỹ đã đến tận sào huyệt vào hang ổ để hỏi cọp Bắc Kinh. Khi Mỹ nghe thủng tai là Tàu Cộng chỉ muốn khống chế thằng VN. Tàu không thèm đả động gì đến Thai Lan, Đài Loan, Nhật Bản, Malaysia v.v… Đó là điều Mỹ mong muốn, Mỹ cảm thấy mừng và thở phào nhẹ nhõm. Thằng VN bắc cộng nó ngu, trúng bẫy Tàu thì mặc thây con mẹ nó. Bỏ  MNCH cũng thấy thương, bỏ thì thương vương thì tội. Thà bỏ quách đi vì quyền lợi cuả dân tộc và các nước Châu Á Thái Bình Dương. Mỹ đã giúp ông Thiệu, ông Kỳ, VNCH như vậy là đủ. Mỹ phải biến, thế giới còn nhiều đưá u mê nó chửi mình là xâm lược đây, mình cứ chai lỳ ra đấy thì ăn dải mẹ gì. Bọn trí thức ca sĩ đầu gỗ nó xuí dục thanh niên phản chiến, và  Mỹ thay đổi chiến lược toàn cầu để thủ lợi lợi, tạm thời liên minh với Tàu để đánh quỵ Nga Sô đế quốc đỏ. Cũng giống như thế chân vạc thời Tam Quốc vậy thôi. Ngô – Thục liên minh để phá Tào. Có chết chỉ chết những con tốt đen ngu xuẩn là Việt Nam thôi.
Cho nên Mỹ dửng dưng khi nhìn thấy cảnh quân Tàu đánh VNCH ngoài hải đảo. Nếu tôi là Mỹ, dù cho có anh hùng hảo hán đến đâu tôi cũng biến ,  chẳng tội gì, đành phải chịu hy sinh thằng VN để bảo vệ các đàn em dân chủ khác trong vùng.
Ông Thiệu, ông Kỳ phút cuối cùng vẫn tuyên bố như vậy xét cho cùng có vẫn còn hơn không, hay là cứ lẳng lặng mà đi đem con bỏ chợ mà không chút lòng thưong xót, không lời từ biệt, nâng đỡ tinh thần? Nếu có thể được mà di tản cả tất cả dân miền Nam đi hành tinh khác, hay tất cả sang Mỹ cả có lẽ ông Thiệu cũng không bỏ qua. Cho nên  ông Việt đừng có dở cái giọng đó ra mà đổ tội cho Thiệu, Kỳ, Kiêm, Hương v.v… mà tránh đi cái tội xâm lăng cuả cộng sản. Thực chất là một cuộc chiến tranh giải phóng thưà thãi theo lối xảo ngôn, ngụy nghiã, ngụy trá mà thôi.
Bây giờ đừng nói chuyện thắng thua nưã, mà tự vấn hỏi lương tâm: Vì sao cứ nhất thiết phải có chiến tranh? Vì sao cứ nhất thiết phải giải phóng miền Nam?
Tóm lại cả trang báo dài dằng dặc cứ kể lể mãi chuyện Nguyễn Cao Kỳ, mở vốn, xây lầu, đầu tư, thức thời, sáng suốt, giàu có vân vân và vân vân.
Tốt nhất hãi dẹp ông Kỳ đi, kễ lể như vậy là cố tình gây ra công phẫn là cái mưu dương đông kích tây, phù hợp với cái tính củ hành củ tỏi cuả người VN  tranh luận về  ông Kỳ để làm cái quái gì, hãy mặc ông ta  muốn làm gì thì làm, tuỳ lòng và lương tâm cuả ông lão già cả này sắp gần đất xa trời. Cái quan trọng là  cộng đảng đang khủng bố bắt người vô lý, bịt mồm báo chí, bán rừng nhựợng biển,  cho tay chân ra hải ngoại gây dựng phong trào dân chủ để quyên tiền bí mật làm giàu cho đảng. VN vẫn đi theo cái chủ nghiã sát nhân, đang khom lưng bỡ đỡ Tàu đễ giữ mức sống cao cho gia đình vợ con cán bộ chóp bu là cái cần bàn.
22.5.2011 Lu Hà
2
0
 
Rate This
Đăng trong Lu Hà
Be the first to like this post.

2 Responses to Điểm Mặt Từng Tên – Bút Luận Phần 1

  1. Phạm Thị Oanh Yến
    Một góp ý nhỏ , có gì mạo phạm , xin bác Lu Hà thứ lỗi , bỏ quá : Bác làm thơ thì hay , ý tưởng phong phú , gieo vần chuẩn nhưng theo thiển nghĩ bác không thích hợp với lối văn chính luận , cụ thể là bài này , mạch văn , sự kiện , không liền lạc thiếu dẫn chứng . Có thể lúc viết bài bác bức xúc quá , không kiểm soát được . Tôi cũng vậy , cũng rất bức xúc , căng thẳng mỗi khi suy nghĩ và chuẩn bị tư liệu cho chủ đề sắp viết thậm chí lúc trước rất hay sai lỗi chính tả . Sau này trước khi viết bài tôi có thói quyen vào các “dàn hợp xướng chó” để chọc cho chúng sủa …. để xả stress , sau đó mới bắt đầu gõ keyboard để bắt đầu chửi cha bọn cs chúng nó một cách rất là điềm tỉnh zà zăn hóa .
    Vài lời thật lòng mong bác lượng thứ .
    1
    0
     
    Rate This
    • Lu Hà
      Cám ơn Phạm Thị Oanh Yến. Bạn nói đúng, tôi rất ít đọc báo, nhất là báo vẹm hoàn toàn không đọc tí gì. Tôi thiếu cơ bản những con số thông tin cụ thể về ngày tháng năm, những sự kiện lịch sử sảy ra. Ví dụ như: tiền tệ, giá cả, lạm phát, các vụ đụng độ, chién tranh ngày xưav.v…Tin tức thời sự tôi ỉ nại vào những bài bình luận cuả ông LS Đinh Thạch Bích nghe bằng tai là chính.
      Bình luận thời sự, tôi không có khả năng dồi dào như những người khác. Tôi chỉ thích suy diễn tâm lý cuả các nhân vật khác, từ những ý kiến phản hồi để dùng lý luận văn bút cuả mình đập lại, nhất là các chú mú vàng tôi nghi là công an mạng thôi. Bạn nói không sai, mỗi người có sở trường riêng mà.
      Bài này viết ra theo tôi cũng vẫn là những lời thật lòng, cảm nghĩ chân thật cuả tôi còn hơn 700 tờ báo đảng, thông tin một chiều, con người bị cấm kỵ đủ điều. Những lời tôi nói ra là tư tưởng suy nghĩ cuả tôi về từng con người cụ thể mà tôi đã gặp đối mặt với họ trên mạng.
      Chúc bạn vui vẻ, cái ý nghĩ chọc cho ong bay ra đốt vào da thịt mình để có cớ viết cũng là hợp với suy tư cuả tôi
      1
      0
       
      Rate This

http://baotoquoc.com/2011/05/22/di%E1%BB%83m-m%E1%BA%B7t-t%E1%BB%ABng-ten-but-lu%E1%BA%ADn-ph%E1%BA%A7n-1/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét